TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 1010

 

“Vi Vi em vừa mới nói gì? Anh ta trở thành người thực vật?” Anh nhìn về phía Nguyễn Cao Cường, tuy rằng đã từng có ý nghĩ răng Nguyễn Cao Cường đừng tỉnh lại, nhưng khi trở thành sự thật lại có chút không thể tin được.

 

Đào Hương Vi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, mang theo tiếng khóc nức nở mà khóc to: “Ai nói anh ấy trở thành người thực vật?

 

Anh ấy chắc chẩn sẽ không như vật Hoàng Công Thành há hốc mồm, rõ ràng cô đã nói như vậy, chẳng nhẽ anh nghe nhầm.

 

Cô đã khóc thành như vậy rồi, không phải là nghe lầm mà là cô ấy không chịu thừa nhận mà thôi.

 

Quen biết cô lâu như vậy, cũng chưa từng thấy cô khóc, bây giờ cô vì Nguyễn Cao Cường mà khóc nhiều như vậy, anh cảm thấy thật ghen tị.

 

Cho nên, trong lòng cô vẫn luôn có Nguyễn Cao Cường.

 

Anh đi đến, đặt tay lên vai cô, nhẹ giọng an ủi: “Em khóc cũng không có ích gì, chỉ tổn hại đến thân thể mà thôi, anh ta cũng không biết”

 

“Không, anh ấy nghe thấy, anh ấy khẳng định là có thể nghe được giọng em” Cũng không biết vì sao, cô có lòng tin chắc chắn như vậy.

 

Hoàng Công Thành không nói gì, không phản bác lại lời của cô, tầm mắt dừng trên người Nguyễn Cao Cường, nếu anh ta trở thành người thực vật thì cũng không có gì là không tốt.

 

Từ nay về sau, Đào Hương Vi chỉ thuộc về một mình anh thôi.

 

Bệnh tình vẫn phát triển theo chiều hướng xấu, qua hai ngày, Nguyễn Cao Cường vẫn không tỉnh lại.

 

Bác sĩ nói bọn họ có thể làm gì đều làm rồi, bọn họ không còn cách nào khác để làm anh tỉnh lại, có tỉnh được hay không còn phải xem tạo hoá của anh.

 

Đào Hương Vi không thể chấp nhận kết quả này, giữ lấy bác sĩ không cho anh ta đi: “Không, các người phải kiểm tra kỹ anh ấy, chắc chắn là nhầm lẫn ở đâu rồi”

 

Bác sĩ vẻ mặt đầy sợ hãi: “Cô không thể nói lung tung, tình hình hiện tại của anh ấy chính là như vậy, đã thành người thực vật rồi”

 

“Có cái rằm! Anh nói ai sống thực vật?” Một giọng nói già nua đầy uy hiếp truyền từ ngoài cửa vào.

 

Đào Hương Vi quay đầu nhìn, hiển nhiên là ông cụ Nguyễn Cao đã đến!

 

Ông ta chống trượng, đi từng bước một đi tới, nét mặt già nua nhưng vẫn nghiêm túc nói sang sảng.

 

Nguyễn Cao Cường nắm viện nhiều ngày như vậy, bây giờ ông ta mới đến, cô còn tưởng ông ta không thèm đến liếc mắt một cái.

 

Bác sĩ liền nhận ra ông ta, vội vàng nghênh đón: “Ông cụ Nguyễn Cao, ông tới rồi”

 

Ông cụ Nguyễn Cao nhìn chăm chăm bác sĩ, lạnh giọng hỏi: “Vừa nãy cậu nói ai sống thực vật?”

 

Bác sĩ nhìn thấy ánh mắt của ông ta thì da đầu run lên: “Tôi nói sự thật, tổng giám đốc Cường, anh ấy..”

 

“Câm miệng!” Ông ta quát lớn: “Rõ ràng là chuyên môn của mấy người không giỏi! Mấy người cút hết cho tôi, tôi tự mời bác sĩ giỏi nhất đến cho nói”

 

Ông cụ Nguyễn Cao hiển nhiên cũng không tin chuyện Nguyễn Cao Cường trở thành người thực vật.

 

Mấy vị bác sĩ hai mặt nhìn nhau, nhanh chóng rời đi.

 

Ông ta nhìn về phía Đào Hương Vi, ánh mắt hiện lên tia sắc bén, không chút khách khí nói: “Cô cũng cút đi cho tôi!”. Ông ta từ trước tới giờ đều không muốn thấy cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi