TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1016

“Lẽ nào không phải sao? Cháu đã nghe nói cả rồi. Ngày đó ông và bọn họ cãi nhau, còn sai vệ sĩ đuổi bọn họ đi”

“Ai ăn nói vớ vẩn với cô, ông đâu có đuổi bọn họ, ông đuổi đi là…”

“Ủa? Nói như vậy là cháu đã nghe nhầm? Ông vốn không có xua đuổi bọn họ, chỉ là cãi nhau với họ?” Lâm Hương Giang không đợi khi ông nói xong, đã hỏi.

Ông cụ tức giận nói: “Rõ ràng là con bé Vân Nhi đó không biết lễ độ tranh cãi với ông!” Chắc chản là bị Đào Hương Vĩ dạy hư.

“Vậy tại sao tự nhiên con bé lại phải tranh cãi với ông?” Lâm Hương Giang khó hiểu hỏi.

Ông cụ liếc mắt nhìn cô, lúc này cuối cùng nhận ra có gì đó không đúng, chết tiệt, cô đang bãy ông ta!

“Mày cũng giống với con bé Vân Nhi đó, lòng dạ càng ngày càngxấu!”

Lâm Hương Giang chớp mắt vô tội: “Ông nội, ông nói như vậy là oan cho cháu rồi. Cháu có lòng tốt đến thăm ông, còn mang quà đến cho ông. Bây giờ muốn làm người tốt hòa giải mối quan hệ giữa ông và hai mẹ con họ. Lòng dạ cháu xấu chỗ nào?”

“Cháu… cháu quả thật là vô cùng xấu xa!” Ông cụ bị lời này của cô làm choáng váng đầu óc.

Ông vung tay đẩy cô đi: “Cháu đừng nên đến thăm ông thì hơn, ông không muốn nói chuyện với cháu.”

“Ông không muốn gặp cháu, lại muốn đuổi mẹ con Vân Nhi đi. Hiện giờ anh cháu lại đang nửa sống nửa chết, chỉ còn lại một mình ông neo đơn côi cút. Cuộc sống này khổ sở biết bao” Lâm Hương Giang phân tích cho ông ta.

“Ai nói nó nửa sống nửa chết? Nó là anh mày, sao mày có thể nói nó như vậy?” Ông cụ tức giận.

Lâm Hương Giang thở dài: “Cháu biết, ông không cách nào chấp nhận chuyện anh ấy trở thành người thực vật. Nhưng ông cũng đã mời  biết bao nhiêu bác sĩ đến khám và đến bây giờ anh ấy vẫn chưa  tỉnh lại. Thực tế đã nói với ông rằng anh ấy đã trong tình trạng như vậy, chi  bằng ông hãy chấp nhận sự thật, hãy để cho anh ấy được chữa trị thật tốt, để hai mẹ con Vân Nhi ở bên cạnh, mỗi ngày đọc sách, đọc báo cho anh ấy nghe, nói chuyện với anh ấy. Biết đâu kỳ tích sẽ xảy ra, và anh ấy sẽ sớm tỉnh lại”

không còn tiếp tục đuổi Đào Hương Vi rời đi nữa, còn ngầm đồng ý để cho cô chăm sóc Nguyễn Cao Cường.

Chỉ là liệu anh ta có thể tỉnh lại hay không, và khi nào tỉnh lại?

Chuyện này lại là một vấn đề.

“Mẹ, có phải ba không tỉnh lại nữa?” Đào Vân Nhi lại lần nữa hỏi đến vấn đề này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi