TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 1048

Sau đó bác sĩ rời đi.

Lúc này Lãnh Thiên Khuê nửa năm dựa vào đầu giường, cô ấy nhẹ khẽ vuốt vuốt bụng mình, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mà Anh xem em nói có sai đâu, em đi tế bái ba mẹ chắc chản là không có vấn đề gì cả.”

“Vậy em có biết cả đoạn đường này anh đều nơm nớp lo sợ hay không” Anh ta cau mày nói.

“Vất vả cho anh rồi”

Lãnh Thiên Khuê cầm lấy tay anh ta, lúc đến lúc đi đều là anh ta ôm cô ấy, cô ấy cũng không thấy anh ta nói một câu mệt mỏi.

Anh ta cầm ngược lại tay cô ấy: “Chỉ cần em đừng có dọa anh sợ như vậy nữa là được”

Những chuyện khác đều dễ nói Lãnh Thiên Khuê nghĩ đến hôm nay hoá vàng mã cho ba mẹ không phải là quá thuận lợi, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn đốt tiền giấy xong hết rồi, chắc là không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ?

“Em chỉ hy vọng không phải gặp ác mộng nữa thôi.”

Cô ấy cúi đầu nhìn vùng bụng đã gồ lên của mình, cô ấy phải suy nghĩ cho đứa bé của mình, cô ấy là mẹ phải bảo vệ con trai.

Dạ Hữu Khánh giơ tay ra ấn đầu cô ấy vào trong lòng mình, giọng nói của anh ta có chút khàn khàn: “Sẽ không đâu. Nhất định em sẽ có thể ngủ ngon giấc.”

“Ừm”

Cô ấy nghĩ chắc ba mẹ sẽ không dọa cô ấy thêm nữa đâu.

“Bây giờ em hơi mệt mỏi, muốn ngủ một giấc “

“Được, em ngủ trước đi, tỉnh lại rồi ăn chút gì đó.” Anh ta đỡ cô ấy nằm xuống, sau đó đắp chăn lên giúp cô ấy.

“Ngủ đi, anh ở đây với em”

Lãnh Thiên Khuê vẫn nắm tay anh ta như cũ, hy vọng sẽ có được cảm giác an toàn từ trên người anh ta, cô ấy lập tức nhắm mắt lại.

Dạ Hữu Khánh coi giữ cho cô ấy như vậy, nhìn cô ấy chậm rãi ngủ thiếp đi, tim anh ta lại không cách nào yên ổn lại được.

Thoạt nhìn tất cả những thứ này đều yên bình, nhưng anh ta cứ: luôn cảm thấy vẫn còn có tai hoạ ngầm đang tồn tại, không biết khi nào sẽ bùng nổ.

Mặc kệ là yêu ma quỷ quái hay là cái gì, dám làm tổn thương đến cô ấy, anh ta sẽ không bỏ qua đâu.

Lúc này, thuộc hạ đi tới thấp giọng nói với anh ta cái gì đó.

Anh ta cau cau mày lại, phất tay ý bảo thuộc hạ đi ra ngoài trước.

Sau đó, anh ta nhẹ nhàng rút cánh tay, bỏ tay cô ấy vào trong chăn, xác định cô ấy đã ngủ an ổn rồi, lúc này anh ta mới đứng dậy đi ra ngoài.

“Người đâu?” Anh ta hỏi thuộc hạ.

“Ở hành lang đẳng trước.” Thuộc hạ chỉ.

Dạ Hữu Khánh sải bước chân đi qua, chỉ chốc lát anh đã nhìn thấy Lâm Hương Giang phong trần mệt mỏi kéo theo vali xuất hiện trong hành lang.

“Thuộc hạ của anh nói Thiên Khuê vừa mới ngủ, tôi không tiện đi vào quấy rầy nhỉ?” Lâm Hương Giang nói “Quả thật cô ấy vừa mới ngủ, nếu cô muốn gặp cô ấy thì phải đợi cô ấy tỉnh lại rồi nói sau.”

“Vậy anh thu xếp cho tôi trước đi.” Cô chí vào vali hành lý của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi