TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 109: Đồ đàn ông keo kiệt

Thật kì lạ, tại sao Liễu Thu Cúc lại đến nơi này.

Ma xui quỷ khiến cô thế nào mà cô lén đi theo bà ta, cô muốn biết lý do tại sao mà bà ta lại đến đây.

Cô lặng lẽ đi ở đãng sau, theo Liễu Thu Cúc vào một ngôi chùa, không ngờ ở nơi này lại có chùa Nhìn qua thì Liễu Thu Cúc không giống như là người tin vào phật, vậy mà bà ta lại tới đây cầu phúc sao?

Lâm Hương Giang tiếp tục đi vào theo, Liễu Thu Cúc không đi bái tượng Phật mà là đi vào phòng thờ, nơi thờ phụng những bài vị, thường là khi mọi người qua đời sẽ đem bài vị đến đây thờ.

Lâm Hương Giang nhìn thấy Liễu Thu Cúc quỳ xuống, mang tiền giấy ra đốt, cô thấy ở trên bài vị đó có khắc mấy chữ nhưng khoảng cách hơi xa nên cô không thấy rõ mấy chữ mấy chữ trên đó.

Lâm Hương Giang khó hiểu nhìn Liễu Thu Cúc, nghe thấy bà ta mở miệng nói với bài vị: “Cao Minh, hôm nay là ngày giỗ của anh, em tới thăm anh này.”

“Thời gian thấm thoát trôi đi, thoắt cái anh đã bỏ em và Tùng Nhân đi sáu năm rồi…”

Nghe những lời này của Liễu Thu Cúc, bây giờ cô mới biết người mà bà ta đang bái tế chắc hẳn là ba của Hà Tùng Nhân, cũng chính là anh của Hà Tuấn Khoa.

Lúc trước Lâm Hương Giang có nghe nói người anh trai này của Hà Tuấn Khoa qua đời là do tai nạn xe cộ.

Nếu Liễu Thu Cúc tới chỉ để bái tế mà cô lại ở chỗ này nghe lén cũng không tốt lắm, cô bèn xoay người định đi ra ngoài nhưng lúc này lại nghe được Liễu Thu Cúc nói: “Nhất định anh rất hận em nhỉ, nếu không phải tại em thì anh sẽ không phải chết..:

Lâm Hương Giang khựng chân lại, cô cảm thấy có kỳ quặc, tiếp đến cô lại nghe được Liễu Thu Cúc nói: “Không sai, là em động tay động chân với xe anh, là tại em mà anh xảy ra tai nạn, nhưng… Là do anh có lỗ với em trước! Là anh và Tống Hà Hoa có lỗi với em trước!”

Liễu Thu Cúc càng nói càng hận, nói một nửa xong lại khóc, không biết là đang hối hận hay là tức giận.

Lâm Hương Giang bị dọa đến nỗi đi không nổi, tất cả mọi người ai cũng nói Hà Cao Minh chết là do tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, mà không ai nghĩ đến, đó là kế hoạch của vợ ông ta nhằm hại chết ông ta!

Nghe ý Liễu Thu Cúc hình như là nếu ông ta không làm việc có lỗi chuyện của bà ta, thì bà ta sẽ không nhẫn tâm mà làm việc đó.

Lâm Hương Giang nhìn thấy Liễu Thu Cúc ở đốt cháy một bức hình ở trước mặt bài vị: “Không phải anh thích cô ta sao? Được, vậy để cho cô ta đi với anh đi!”

Trong mắt Liễu Thu Cúc toàn là hận thù, bà ta đốt xong bức hình thì không nói gì nữa, lau nước mắt xong thì liền rời đi.

Đợi Liễu Thu Cúc đi rồi, Lâm Hương Giang mới dám đi từ trong góc khuất ra, không biết sao, cô đi đến trước bài vị, nhìn thấy trên đó có khắc tên của Hà Cao Minh.

Cô cúi đầu nhìn, vừa rồi Liễu Thu Cúc không có đốt cháy hết toàn bộ bức ảnh, trên đó vẫn còn lờ mờ dáng vẻ của một người phụ nữ, cô lụm một mảnh nhỏ lên, thấy rõ ràng gương mặt của người phụ nữ đó.

Người đó vô cùng thanh tao xinh mỉm cười, nhìn qua rất hiền hòa, có đi Cô cảm thấy gương mặt mình với người này có chút giống nhau?

Cô lắc đầu, cho rằng mình đã suy nghĩ nhiều rồi, cô làm gì quen biết người phụ nữ này.

“Tại sao em lại ở đây?” Bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nói, khiến cô hoảng sợ, làm cho bức ảnh trên tay rơi xuống mặt đất.

Cô quay đầu lại nhìn, thấy ở cửa xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông cao lớn, hắn nhíu mày khó hiếu nhìn cô.

Lâm Hương Giang có chút bất ngờ, tại sao Hà Tuấn Khoa cũng tới đây?

À, đúng rồi, hôm nay là ngày giỗ của anh trai hẳn, hẳn đến cũng không có gì kỳ lạ, sự xuất hiện của cô ở đây mới là kì lạ.

Đón nhận ánh mắt khó hiểu của Hà Tuấn Khoa, Lâm Hương Giang phục hồi lại tinh thần nói: “Tôi tới nơi này xử lý chút công việc, tự nhiên nhìn thấy chị dâu của anh đi vào đây, bỗng tính tò mò của tôi nổi lên nên tôi mới đi theo.”

Cô vừa bị những lời đó Liễu Thu Cúc dọa sợ, còn chưa hồi phục tâm trạng thì hẳn lại xuất hiện.

Säc mặt cô phức tạp nhìn hẳn một cái, phân vân có nên nói ra nguyên nhân chính gây là cái chết của anh trai hẳn là gì không?

Chỉ có điều nếu cô mà nói, thì hẳn sẽ tin tưởng sao? Cô cũng không có cái chứng cứ nào chứng mình Liễu Thu Cúc đã nói những lời đó Mắt Hà Tuấn Khoa nhìn về bài vị phía sau cô, hôm nay là ngày giỗ của anh ấy, chị ta có tới cúng kiến thì cũng không phải là điều kì lạ gì.

Ánh mắt thâm trầm quay trở lại nhìn cô: “Em tới đây làm chuyện gì?”

“Đương nhiên là làm việc rồi” Miệng Lâm Hương Giang nhanh nhẹn thốt ra những lời này, nhưng sau khi nói xong thì cô có chút hối hận, này chẳng khác gì nói cho hẳn biết rằng cô làm việc cho công ty của Nguyễn Cao Cường sao?

Quả nhiên sắc mặt của hắn đen lại, ánh mắt nhìn cô cũng lạnh đi không ít: “Em vẫn ngoan cố mà đi làm việc ở chỗ Nguyễn Cao Cường?”

“Đây là công việc của tôi” Cô nhấn mạnh, tại sao hẳn lại ăn nói khó nghe vậy?

“Sao em cứ nhất định phải làm ở công ty có nói thế nào, ng ý cho cô đi của anh ta vậy?” Mặc kệ hẳn vẫn sẽ không bao gi làm ở chỗ đó.

Lâm Hương Giang không muốn cùng hẳn cãi như về vấn đề này nữa, huống chỉ hiện tại cô đang rất đói bụng, không có sức mà cãi nhau với hẳn “Không phải anh muốn cúng kiến cho anh trai của mình sao? Vậy thì tôi không quấy rầy anh nữa” Nói xong, cô nhấc chân rời đi.

Lúc bước đi qua người hẳn, hẳn lại duỗi tay nằm lấy cô, giọng nói lạnh nhạt không cho phép người khác từ chối nói: “Đứng đây chờ tôi.”

Lâm Hương Giang đứng ở cạnh cửa, nhìn hẳn đi đến trước bài vị, tự mình thắp một nén hương cho anh trai, rồi lại đốt chút tiền mã.

“Anh, ba rất nhớ anh, nhưng anh yên tâm đi, em sẽ đối xử tốt với chị dâu và Tùng Nhân” Giọng điệu của hẳn chắc nịch, không nóng không lạnh, cũng không biết có nhớ đến anh trai thật hay không.

Lâm Hương Giang nhìn bóng dáng của hẳn lại nhớ tới những lời nói của Liễu Thu Cúc, cô mím môi, chắc những lời này cô sẽ không nói với Hà Tuấn Khoa nói, dù sao đây cũng là việc của nhà họ Hà, nếu cô nói ra, nhà họ Hà sẽ rối loạn lên hết.

Cho dù Liễu Thu Cúc đối xử với cô vô cùng tệ.

Hà Tuấn Khoa không để cô đợi lâu, sau khi đốt hết vàng mã thì xoay người đi về phía cô.

“Đi thôi” Hắn đi ra ngoài trước.

Lâm Hương Giang đi theo hẳn ra ngoài cửa, ở sau lưng nói với hẳn: “Nếu anh có việc bận thì về trước đi” Cô không muốn đi với hãn.

Nghe vậy hẳn liền quay đầu lại nhìn về phía cô, nhíu mày lại, giọng lạnh lùng nói: “Em vẫn chưa làm xong công việc à?”

“Tôi đã sớm hoàn thành xong công việc rồi, tôi… tôi đói bụng nên đang chuẩn bị đi kiếm chút gì đó để ăn.” Gần đây không nhiều quán ăn lắm hơn nữa toàn là mấy quán ăn ven đường, tổng giám đốc cao cao tại thượng như hắn sao lại ăn ở đây được, cho nên cô không mời hắn ăn chung.

Mắt Hà Tuấn Khoa hơi nhíu lại: “Đúng lúc tôi cũng chưa ăn cơm, vậy em mời tôi ăn đi”

Nói xong hắn liền đi trước.

Lâm Hương Giang giật mình, hẳn chưa ăn cơm trưa thì liên quan gì tới cô? Tại sao lại bắt cô mời cơm?

Hẳn đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, tại sao mà lại không bi: xấu hổ kêu cô mời cơm, thật là keo kiệt mà!

Còn nữa, tối hôm qua hẳn làm những hành động kia với cô, cô còn chưa tha thứ cho hẳn đâu!

“Được, nhưng mà tôi nói trước, anh mà muốn ăn bò bít tết phương Tây thì tôi kiếm không ra đâu, chỗ này cũng không có nhà hàng cao cấp” Cô đi nhanh tới chỗ của hẳn.

Ai ngờ hẳn đột nhiên dừng bước, không kịp phòng bị nên đụng trúng phía sau lưng của hắn, cô đau đớn che mũi lại, tức giận trừng hắn: “Sao anh dừng lại lại gì?”

Hà Tuấn Khoa xoay người nhìn cô, đôi môi mỏng nói: “Em muốn ăn gì?”

Lâm Hương Giang xoa cái mũi vẫn còn chút đau, đảo mắt nhìn tiệm mì sợi ở phía trước, cô chỉ vào quán mì nói: “Tôi muốn ăn mì bò”

Hà Tuấn Khoa nhìn theo hướng cô chỉ, hơi gật đầu: “Được rồi, vậy em mời tôi ăn mì bò” Hắn lập tức đi đến hướng của tiệm mì kia.

Lâm Hương Giang trừng mắt nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, có lầm không vậy, tại sao hắn cũng muốn ăn mì bò?

Cô không tình nguyện mà đi theo sau hắn, hai người cùng nhau vào quán mì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi