TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 120: Người phụ nữ này đang dỗ dành hắn sao?

Lâm Hương Giang cụp mắt, trong lòng sắp xếp lại từ ngữ trước khi nói mới nói: “Xi lỗi, hai ngày nay không đến thăm anh, tôi …tôi sợ anh vẫn còn giận tôi.”

Hà Tuấn Khoa trầm mặc một hồi rồi mới lạnh lùng giễu cợt: “Tôi bị thương là vì ai?

Cho dù tôi tức giận, em cũng không tới?”

Người phụ nữ này, không có lương tâm chính là không có lương tâm, viện cớ làm gì?

“Tôi, tôi chẳng phải là sợ anh nhìn thấy tôi sẽ càng tức giận, ảnh hưởng đến việc phục hồi vết thương của anh…”

“Tôi thấy là em đang bận ôm ấp Nguyễn Cao Cường, hoàn toàn quên mất thân phận của mình, làm gì có thời gian tới thăm tôi?”

Hà Tuấn Khoa không tha cho cô.

“Tôi… anh hiểu lầm rồi!”

“Hiểu lầm cái gì?” Hắn tận mắt nhìn thấy, có thể là hiểu lầm cái gì?

“Tôi và Nguyễn Cao Cường thực sự không có gì, đối với tôi mà nói, anh ta chỉ là sếp của tôi, ngày hôm đó … anh ta đã ôm tôi thực sự là để an ủi, tôi vì công việc mà bị thương, trong lòng anh ta áy náy mà thôi.”

Thực sự cô không hiểu rõ ý của Nguyễn Cao Cường rốt cuộc là gì, thậm chí là anh ta nói những lời kì lạ đó.

Cô không khẳng định Nguyễn Cao.

Cường có phải là thích mình không, cô luôn cảm thấy anh có chút gì đó vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Tóm lại, cô không cho rằng giữa bọn họ sẽ có bất kỳ mối quan hệ nam nữ nào.

“Em coi anh ta như một ông chủ, anh ta có thể không coi em như một cấp dưới bình thường” Hà Tuấn Khoa nói ra trọng điểm.

Lâm Hương Giang trầm mặc, anh ấy nói cũng đúng, có lẽ, cô nên tìm chút thời gian để hỏi trong Nguyễn Cao Cường rốt cuộc nghĩ gì?

Thấy cô không nói gì, hẳn lại nói: “Nguyễn Cao Cường không đơn giản như vẻ bề ngoài của em đâu, anh ta đối xử tốt với em, vốn dĩ có ý đồ khác”

Lâm Hương Giang rũ mắt xuống, giọng ấp úng nói: “Anh không muốn tôi tới chỗ anh ta làm việc, đương nhiên sẽ nói xấu anh ta.”

Hà Tuấn Khoa sắc mặt anh tuấn trở nên lạnh hơn: “Tôi chỉ là không hy vọng em bị hẳn lừa dối.”

Cô ấy đã tiếp xúc với Nguyễn Cao Cường bao lâu rồi, bây giờ liền bảo anh ta là một người tốt?

Lâm Hương Giang cẩn thận dè dặt đánh giá vẻ mặt sa sầm của người đàn ông, dường như sợ hắn ta không vui cúi đầu trầm giọng nói: “Anh ta trông có vẻ cũng không tệ như anh nói.”

Cô biết rằng bọn họ cạnh tranh trên thương trường, vốn dĩ là đối thủ của nhau, chắc chắn sẽ không nói những điều tốt đẹp Về nhau Trong mắt hẳn, Nguyễn Cao Cường có thể là một doanh nhân nham hiểm gian xảo, nhưng đối với cô không cần dùng đến những chiêu trò thủ đoạn như trên thương trường, cô chỉ là một nhân viên nhỏ mà thôi.

Chẳng lẽ hắn sợ Nguyễn Cao Cường sẽ lợi dụng cô để đối phó với hắn?

“Anh yên tâm, cho dù tôi đến chỗ anh ta làm việc, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ nói chuyện của tập đoàn Khoa Đăng và chuyện của anh nói với anh ta, hơn nữa tôi không còn làm việc ở Khoa Đăng, không biết bất kỳ thông tin nội bộ nào, không thể tiết lộ bất cứ điều gì. “

Hà Tuấn Khoa nhìn cô chăm chằm với đôi mắt lạnh lùng, nói nhiều như vậy, cô vẫn không thay đối ý định đi làm ở chỗ Nguyễn Cao Cường.

Nếu đã như vậy, cô ấy đến xin lỗi làm gì?

Lâm Hương Giang thấy sắc mặt hắn vẫn sa sầm, cẩn thận dè dặt duỗi tay kéo tay áo của hắn, thấp giọng cầu xin: “Anh đừng tức giận nữa được không? Tôi bảo đảm chỉ đi làm, tuyệt đối sẽ không xảy ra quan hệ gì với anh ta đâu, tôi và anh ta làm chuyện có lỗi với hắn, vậy tôi từ bỏ quyền nuôi Thanh Dương, như vậy anh tin tưởng tôi rồi chứ? “

Cô không biết phải làm thế nào để khiến hẳn tin, nhưng chắc là hắn biết, con trai đối với cô quan trọng như thế nào, bây giờ cô dùng con trai làm vật bảo đảm, anh chắc là có thể cảm nhận được sự chân thành của cô.

Sau khi Lâm Hương Giang nói xong những lời đó liền giật mình, từ khi nào mà lòng tin của hẳn lại quan trọng hơn con trai mình?

Có lẽ lần này hắn đã dành cả tính mạng để bảo vệ cô, cô thực sự rất cảm động, còn một điều không thể phủ nhận là, cô có tình cảm với hắn.

Đôi mắt sâu thắm của Hà Tuấn Khoa nhìn cô chăm chăm trong giây lát, người phụ nữ này đang dõ dành anh sao?

Không thể giải thích được, cơn giận của hản đã vơi đi một chút, nhưng lạnh lùng nói: “Được rồi, em muốn đi tôi cũng không cản được,đến lúc đó bị lừa đừng có khóc đi tìm tôi”

Lâm Hương Giang kinh ngạc giây lát rồi mới phản ứng lại: “Anh, anh đồng ý cho tôi đến công ty anh ta làm việc rồi?”

“Tốt nhất như em vừa nói, nhớ lấy thân phận của mình, tôi không chấp nhận sự phản bội” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nhắc nhở.

“ Tôi biết anh là người tuyệt nhất!” Cô vui mừng một hì ôm chầm lấy hẳn.

Hăn khit mũi, cô đột nhiên nghĩ tới trên người hắn có vết thương, vội vàng nhẹ tay, lòng bàn tay to của hắn lại ôm lấy lưng cô, không cho phép cô rời đi.

Lâm Hương Giang trong lòng đầy căng thẳng: “Có phải là tôi đụng phải vết thương của anh không?”

“Ừ…” Người đàn ông chỉ trầm giọng đáp lại, ôm lấy cô, ngửi lấy mùi hương trên người cô, đám mây mù mấy ngày qua của hắn lập tức biến mất.

Lâm Hương Giang không dám động đậy: “Vậy thì anh mau buông tôi ra, nếu anh lại là tội của tôi” Chị cả của hắn là người không tha thứ cho cô.

Hà Tuấn Khoa hừ lạnh một tiếng, “Thật may là em vẫn còn nhớ tôi bị thương là vì ai Hắn vẫn không buông cô ra.

Lâm Hương Giang khẽ dựa vào người hẳn không dám làm động tác gì, cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng: “Anh… sao anh lại bảo vệ tôi như vậy?”

Trong lòng hắn có phải là có tình cảm giống như cô không?

Cô ngước nhìn hẳn, có một chút căng thẳng vừa có một chút mong đợi câu trả lời của hắn.

Tuy nhiên, Hà Tuấn Khoa chỉ đơn giản là liếc nhìn cô, châm chậm từ từ nói, “Tôi là chồng của em, tôi không bảo vệ em thì ai bảo vệ em?”

Sự mong đợi trong mắt Lâm Hương Giang đã mờ đi, chỉ là vì vậy thôi sao?

“Nhưng… chúng ta chỉ là thoả thuận kết hôn” Hản ta không cần phải tưởng thật chứ?

“Nếu em đồng ý, tôi có thể xé bỏ thỏa thuận.”

Lâm Hương Giang vừa rồi mơ hồ, nhất thời không nghe rõ lời hẳn nói, sau khi phản ứng lại đột nhiên nhìn hẳn, trợn to hai mắt: “Anh nói cái gì?”

Vẻ mặt của người đàn ông trở nên bí mật, hẳn ta không trả lời câu hỏi của cô, mà nhìn chăm chăm vào cô với vẻ thích thú “Sao em đột nhiên lại ngoan ngoãn như vậy?

Không cáu kỉnh với tôi sao?”

“Tôi cáu kỉnh gì với anh?” Lâm Hương Giang khó hiểu, vừa có chút buồn cười.

“Em không giận tôi và Trần Tú Nhi sao?”

Hắn trực tiếp nói rõ ràng Một nét xấu hổ lướt qua khuôn mặt của Lâm Hương Giang, đôi môi mím lại, không.

lên tiếng Nhìn thấy bộ dạng kì cục của cô, hắn cong môi: “Em ở ngoài cửa nghe thấy lời chị cả Nếu không sao cô đột nhiên mất bình tĩnh, còn xin lỗi hắn.

Lâm Hương Giang càng thêm xấu hổ, vội vàng nói: “Tôi không phải là cố ý nghe lén, tôi chỉ muốn đến thăm anh, vô tình nghe thấy…”

“Cho nên? Bây giờ em tin tôi và cô ta là vô tội?”

Lâm Hương Giang cụp mắt xuống, khẽ than thở: “Sao anh không nói rõ với tôi?” Hại cô buồn lâu như vậy.

“Tôi nói rồi, tôi và cô ta không có gì hết, là em không tin tôi.”

“Nhưng bức ảnh của hai người…” Cô nói được một nửa dừng lại, bây giờ còn nhắc về bức ảnh giường chiếu nào nữa, sẽ chỉ khiến cô rất ngốc, một bức ảnh liền lừa được cô.

Thấy vẻ mặt cô xoắn xuýt lại buồn phiền , đôi môi mỏng của Hà Tuấn Khoa cong lêi “Để ý đến bức ảnh của tôi và cô ta như vậ vậy em ghen rồi sao?”

“Tôi, tôi không ghen!” Cô lập tức phản bác lại, nhưng ánh mắt lại lóe lên.

Hà Tuấn Khoa giả vờ gật đầu: “Phải, cô không ghen, chỉ có điều là buồn đến phát khóc”

“Tôi buồn ở chỗ nào? Tôi sẽ không vì anh mà khóc, anh đừng nghĩ nhiều.”

“Không buồn sao? Vậy tại sao Trần Tú Nhỉ nói cùng ngủ với tôi, em liền chạy đi với đôi mắt đỏ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi