TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 124: Chờ cô về

Cô đang định bật đèn thì trong bóng tối đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của một người đàn ông: “Sao bây giờ mới về?”

Trong giọng nói mang theo vẻ hờn giận nồng đậm Lâm Hương Giang bị dọa giật mình, nhìn về nơi phát ra tiếng, mơ hồ nhìn thấy hắn đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, chân của hẳn vẫn chưa lành hẳn, vẫn phải ngồi trên xe lăn.

Cô vội vàng bật đèn, lúc này mới có thể nhìn thấy rõ, người đàn ông đang nhíu mày nhìn cô, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy hắn như thể đang ai oán, than thở cô về muộn.

Tâm trạng chán nản vừa rồi đã vơi đi được phần nhiều, ai có thể tin được chủ tịch tập đoàn Khoa Đăng uy nghiêm, một người đàn ông ai oán như một người vợ ở nhà chờ chồng về muộn?

“Sao anh không bật đèn? Tôi quên gọi điện bảo anh về muộn, anh còn chưa ăn tối?”

Cô bước tới, nhìn thấy khuôn mặt u ám của người đàn ông, có vẻ như phải dỗ dành.

“Đi đâu?” Hà Tuấn Khoa vẫn bình tĩnh.

Lâm Hương Giang im lặng một lúc, khẽ thở dài và thấp giọng nói: “Đi thăm ba tôi”

Hà Tuấn Khoa nheo mắt lại, cô đến nghĩa trang?

Hắn biết hôm nay cô đến dự đám tang của một bác sĩ, và hẳn nghe nói đó là bác sĩ điều trị của ba cô.

Vậy nên cô nhớ đến ba?

Vẻ mặt của người đàn ông dịu đi một chút: “Lần sau về muộn thì nhớ gọi điện thoại, tôi nhờ người đến nấu cơm.” Thật ra trong lòng hẳn cũng có chút lo lắng cho cô.

“Xin lỗi, tôi đi nấu cơm cho anh ngay đây: Sau khi bọn họ đến đây, cô đã bắt đầu chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hẳn.

Cô vừa quay người thì hắn đã nắm chặt lấy cổ tay cô.

Lâm Hương Giang chỉ cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, tay của hắn đang nắm lấy tay cô, tay của hẳn hơi lạnh, không biết hẳn đã ngồi đây bao lâu?

Ngồi đây chờ cô về lâu rồi?

“Sao vậy?” Cô quay lại nhìn hẳn, cố gắng nở một nụ cười trên môi: “Anh có muốn tôi làm chút gì đó cho anh ăn không?”

Hà Tuấn Khoa nhìn chằm chằm vào cô, nhíu mày, giọng nói khàn khàn: “Sao mắt lại sưng như vậy? Đã khóc?”

Lâm Hương Giang muốn né tránh, nhưng không thể che giấu, đành gật đầu: “Ừm”

Nhìn cô có vẻ đang buồn, là vì nhớ ba quá sao?

Hà Tuấn Khoa đột nhiên dùng sức kéo cô ngồi lên đùi mình.

Lâm Hương Giang giật mình, muốn đứng dậy, hắn vươn tay dài vòng qua eo cô không cho cô động đậy, cúi người, hơi thở liền phun tới bên tai cô: “Lớn vậy tồi mà vẫn khóc nhè?” Lại còn khóc sưng cả mắt.

“Ai quy định người lớn không được khóc?” Cô bĩu môi.

Ngồi trong lòng hắn, cô cảm thấy sợ, dù sao thì vết thương ở chân của hắn còn chưa khỏi “Anh buông tôi ra, chân của anh mà bị đau chắc chản chị gái của anh sẽ lấy mạng của tôi” Tâm trạng của cô còn chưa ổn định lắm, sợ rằng sẽ không kiềm chế được trước mặt hắn.

Hà Tuấn Khoa không buông tay, hẳn nắm cằm cô, xoay mặt cô lại, nheo mắt nhìn cô: “Khóc nhiều vậy, là vì nhớ ba em?”

Hắn không biết mình trở nên nhỏ mọn như vậy từ lúc nào, cô nhớ người ba đã khuất của mình, mắt đỏ hoe vì khóc là chuyện bình thường, nhưng hắn lại cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến cảnh cô khóc vì người đàn ông khác.

Lâm Hương Giang hơi có chút sợ hãi khi bị hắn nhìn chằm chäm, cô cụp mắt xuống, sợ hắn sẽ nhìn ra được cảm xúc của cô.

Hôm nay cô khóc, đương nhiên không phải chỉ vì nhớ ba thôi…

Cô nghĩ đến những lời hắn đã nói với Liễu Thu Cúc, hắn nói anh cả của hắn không còn nữa, hắn sẽ thay anh cả chăm sóc mẹ con họ.

Bởi vì điều này, cho dù Liễu Thu Cúc và Hà Tùng Nhân có làm bất cứ chuyện gì, hắn cũng không quan tâm lắm, Nhưng bây giờ, Liêu Thu Cúc chính là thủ phạm giết ba cô, cô nhất định sẽ khiến Liễu Thu Cúc nhận hình phạt, có thể là một mạng bồi thường một mạng, đến lúc đó, hắn sẽ giúp Liễu Thu Cúc hay là đứng về phía cô?

Liệu hắn có vì anh cả mình mà mặc kệ Liễu Thu Cúc dù có giết người hay không, hắn sẽ bảo vệ bà ta?

Nhưng… nếu hẳn biết cái chết của anh cả có liên quan đến Liễu Thu Cúc thì hắn cũng sẽ không tha thứ cho bà ta.

Trái tim của Lâm Hương Giang rối bời, cô không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Điều duy nhất cô có thể chắc chắn là, thực sự rất khó để duy trì cuộc hôn nhân của cô và hắn…

“Hà Tuấn Khoa, anh… anh cả của anh là người thế nào?” Cô đột nhiên hỏi.

“Sao đột nhiên lại hỏi anh ấy?” Ánh mắt của Hà Tuấn Khoa tối đi vài phần.

“À, tôi chỉ hơi tò mò, trước đây khi còn yêu Tùng Nhân, không có cơ hội thấy anh ấy, sau đó nghe nói anh ấy bị giết, thật đáng tiếc.”

“Sao nào? Lúc em và Tùng Nhân yêu nhau rất nóng lòng muốn gặp người lớn?”

Điểm chú ý của hẳn hóa ra là ở câu này.

“Tôi… tôi không có ý đó!” Thấy hẳn lập tức thay đổi sắc mặt, cô không khỏi thở dài, người đàn ông này trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

“Thật không? Vậy còn bây giờ thì sao?

Em có ý gì với Tùng Nhân?” Đôi mắt sâu và trong veo của người đàn ông nhìn thẳng vào cô với vẻ đầy thích thú, đôi môi cong lên như cười như không.

Lâm Hương Giang cảm nhận được sự: nguy hiểm từ biểu hiện trên khuôn mặt của hắn, cô không thể rơi xuống hố của hắn.

Nhưng đã nói rồi, bây giờ cô không còn tình cảm gì với Hà Tùng Nhân, cô cũng biết rõ, cho dù năm đó hắn ta không ngăn cản bác sĩ cứu ba mình, thì ba mình cũng sẽ chết vì bạo bệnh.

Cô rất hối hận, hối hận vì đã yêu Hà Tùng Nhân.

Cô rất buồn, không chỉ nhận Liễu Thu Cúc, mà còn hận chính mình, cái chết của ba cô, cô phải chịu trách nhiệm.

Nghĩ đến chuyện này, cô không khỏi rơi lệ trước mặt hắn.

Hà Tuấn Khoa nhíu mày, sao hẳn lại cảm giác, cô buồn như vậy không chỉ là vì nhớ đến ba mình?

“Sao thế? Bây giờ đang khóc vì Hà Tùng Nhân à?” Cảm thấy rất buồn vì không thể ở bên cạnh hắn ta?

Lâm Hương Giang rưng rưng nước mắt, sao hẳn lại có thể nghĩ như vậy?

“Anh nói nhảm gì đó, dù nước mắt của tôi có rẻ tiền đến mấy, cũng sẽ không chảy một giọt nước mắt vì anh ta” Cô muốn lau đi nước mắt trên mặt, nếu không phải trong lòng cảm thấy khó chịu, cô sẽ không khóc trước mặt bất cứ ai.

Gương mặt của cô bị hắn nắm lấy, cô ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt không thấy đáy của hắn, ngón tay cái của hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, giọng nói trầm thấp và bá đạo: “Tôi không muốn nhìn thấy em rơi lệ vì một người đàn ông khác.” Đôi môi của hắn rơi xuống, in lên mắt cô.

Lâm Hương Giang nhắm mắt lại, hơi run rẩy, cô không khỏi dựa vào vòng tay của hẳn, cô có chút mệt mỏi, cô muốn có một nơi để dựa vào, một nơi để tránh gió Hà Tuấn Khoa, có lẽ một ngày nào đó anh cũng sẽ hận tôi…

Lâm Hương Giang đã tìm thấy nơi ở của người đàn em theo địa chỉ của bà Minh đưa cho, nhưng không ai sống ở đây.

Cô hỏi những người hàng xóm xung quanh thì mọi người nói Tống Hà Hoa đã chuyển đi từ lâu, không ai biết bà ấy đi đâu.

Lâm Hương Giang cảm thấy mất mát, chẳng lẽ cô phải từ bỏ sao?

Leng keng…

Cô nghe thấy tiếng chuông vọng xuống từ trên đỉnh núi trong thị trấn nhỏ, cô hỏi những người khác và biết được trên đỉnh núi có một ni viện của một ni cô.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lên đỉnh núi, vào trong ni viện.

Cô ở trong ni viện một lúc rồi mới rời đi, vừa bước xuống cầu thang thì thấy một ni cô đang quét sân bên cạnh, cô chỉ vô tình liếc nhìn và thấy khuôn mặt của ni cô, cô ngạc nhiên.

Vội vàng lục túi để tìm bức ảnh và so sánh với ni cô, sao ni cô này lại giống Tống Hà Hoa như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi