TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 137: Ai nói với em là tôi thích em vậy

Lâm Hương Giang mấp máy môi, lại im lặng một lúc mới gật đầu: “Phải.”

Ngực Hà Tuấn Khoa như muốn phát nổ, chỉ một chốc thôi, hắn đã muốn bóp cổ cô rồi!

Nhưng hăn đã không làm, chỉ là đôi tay đang bóp lấy vai cô lại tăng thêm chút sức, gần như muốn bóp nát xương cô ra.

Hắn nghiến răng, gắn từng chữ từng chữ một: “Được… em được lắm! Em muốn báo thù, mà còn hợp lại với Nguyễn Cao Cường để báo thùi”

Chẳng lẽ bọn họ đã biết nhau từ trước rồi? Bằng không thì vì sao Nguyễn Cao Cường lại giúp cô chứ?

Lâm Hương Giang ngừng thở, chịu đựng cơn đau nơi đầu vai, vội vã lắc đầu: “Không phải như vậy đâu.. “

“Thế thì là thế nào!” Anh lạnh lùng cắt ngang lời cô, bàn tay to lớn đưa đến gần cổ cô, chỉ còn thiếu chút nữa thôi đã bóp lấy cổ cô rồi!

“Em hợp lại với anh ta để báo thù nhà họ Hà, em muốn bức ông cụ chết có phải không hả!” Anh gần như nghiến răng nghiến lợi quát lên.

Lâm Hương Giang trợn mắt nhìn, liên tục lắc đầu: “Không…”

Cô sốt ruột giải thích nhưng mà cô càng gấp thì lại càng không biết phải mở miệng làm sao.

Mà lúc này bảo vệ đẩy cửa đi vào, vẻ mặt hoảng hốt báo với hẳn: “Giám đốc Hà, không ổn, bên bệnh viện báo tin tình hình bệnh của chủ tịch Hà đang nguy kịch, ngài mau đến xem một chút đi!”

Hà Tuấn Khoa ngẩn người, lập tức buông tay ra, vẻ mặt nặng nề, nhanh chóng rời khỏi.

Lâm Hương Giang thở hổn hển, nhìn bóng dáng người đàn ông vội vã rời đi, trong lòng cô cũng có hơi sợ hãi, Bệnh viện báo tin tình tình bệnh của Hà Phương Đông đang nguy kịch?

Tại sao lại có thể như vậy?

Không phải lúc trước bác sĩ nói là đã cứu được rồi, chỉ là đang hôn mê tạm thời thôi sao?

Cô không kịp nghĩ nhiều, bối rối đi theo phía sau Hà Tuấn Khoa, trong lòng cô không ngừng cầu nguyện, ông cụ Hà ngàn lần đừng có gặp chuyện gì không may.

Nếu lỡ ông ấy xảy ra mệnh hệ gì thì cô cũng không tránh được liên quan, cô không muốn hại ông ấy nhưng ông ấy lại vì cô mà mất mạng, nhà họ Hà sẽ không bỏ qua cô, mà trong lòng cô cũng không dễ chịu gì.

Hà Tuấn Khoa mở cửa phòng bệnh, hộ sĩ liền nói với hắn: “Giám đốc Hà nhanh vào đi, chủ tịch Hà sắp không được rồi”

Hà Tuấn Khoa bước vào, cửa phòng bệnh bị đóng lại, chặn Lâm Hương Giang ở bên ngoài.

“Cô không thể đi vào” Vệ sĩ lạnh lùng chặn cô lại.

Lâm Hương Giang cũng hiểu bây giờ cô không có tư cách đi vào, cô chỉ có thể đứng bên ngoài phòng bệnh mà chờ.

“Xin hỏi, có phải bác sĩ đang chữa trị ở bên trong không?” Cô quay đầu nhìn về hộ sĩ ở bên cạnh.

“Bác sĩ ở bên trong nhưng không phải đang chữa trị, đã không còn cách nào để chữa nữa rồi” Hộ sĩ rất lấy làm tiếc nói.

Đầu óc Lâm Hương Giang như rối loạn, ngón tay không kiềm được mà run rẩy: “Nói không còn cách nào để chữa là sao hả?

Không phải đã nói là đã cứu được rồi hay sao?”

Giọng cô vừa ngừng, trong phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng ai gào: “Ông chủ”

Ngay sau đó là tiếng khóc lóc thảm thương.

Lâm Hương Giang nhận ra giọng nói ấy là giọng của ông quản gia nhà họ Hà!

Trong phòng bệnh đều là tiếng khóc, một tiếng rồi lại một tiếng, như đang nói với Lâm Hương Giang ở bên ngoài rằng ông cụ Hà mất rồi…

Giây phút đó, đầu óc cô trống rỗng, thậm chí còn không đứng vững được, gắng gượng đỡ lấy vách tường.

Tại sao lại có thể như vậy.

Hà Phương Đông ở tuổi này, cơ thể đã không thể nào tốt được nữa, chuyện này ai cũng biết cả, nhưng cô lại không ngờ rằng ông lại không chịu nổi một kích thế này.

Ông là bị cô chọc giận hay là bị tin Liễu Thu Cúc hại chết con cả của mình mà bị đả kích?

Chuyện này khó mà nói cho rõ, nhưng có thể chắc chẳn rằng, cô và Liễu Thu Cúc đều không thoát khỏi liên quan.

Cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao ngay từ đầu Hà Tuấn Khoa lại muốn ngăn cô, không phải hắn muốn bảo vệ, bao che cho.

Liễu Thu Cúc, hắn chỉ hy vọng cô không phơi bày sự thật tàn nhẫn này trước mặt ông cụ Hà.

Là cô bị thù hận làm mù quáng, cứ luôn muốn báo thù cho ba mà không hề lo lắng Hà Phương Đông có thể chịu được tất cả mọi chuyện hay không.

Đáng tiếc, cô đã hiểu được quá muộn rồ Cô bàng hoàng hồi lâu rồi từ từ rờ hồn bay phách lạc rời khỏi bệnh đầu nhìn trời.

Cô muốn hỏi một chút, có phải hôm nay cô đã làm sai hay không?

Khi Lâm Hương Giang tỉnh lại thì đã là bữa trưa ngày hôm sau, khi cô mở mắt ra thì thấy cô đang ở trong một căn phòng xa lạ ngẩng Phong cách trang trí rất nam tính, khiến người ta cảm thấy một chút áp lực không hiểu vì sao.

Cô xoa huyệt thái dương và ngồi dậy, khi cô đang tự hỏi mình đang ở đâu thì lúc này.

Nguyễn Cao Cường đẩy cửa bước vào.

“Em tỉnh rồi” Nguyễn Cao Cường mặt trên người mặc áo sơ mi và quần dài hưu nhàn đơn giản, đi về phía cô.

“Anh… đây là đâu vậy?” Đầu cô có hơi căng, hai mắt sưng lên đau đớn, cô nhớ tới cô đã khóc một lúc lâu rồi ngất đi.

*Nơi đây là nhà của tôi, còn đây là phòng tôi” Nguyễn Cao Cường đi đến bên giường, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa đó.

Lời này của anh ta dọa Lâm Hương Giang hết hồn: “Gì hả? Phòng của anh?” Cô theo bản năng nhảy xuống giường, sao cô lại ngủ trong phòng của anh ta?

Anh ta giơ tay đè lên vai của cô, buồn cười nhìn cô: “Sao em lại căng thẳng quá vậy? Tôi cũng có làm gì em đâu?”

“Tôi… tôi ngủ trong phòng của anh, như vậy là không hợp lý” Cô căng thẳng gì chứ, rõ ràng là đang kinh hãi.

Trong nhà của anh ta chắc là có phòng khách mà? Cho dù không có thì để cô ngủ sô pha cũng được mà, ngủ trong phòng của hẳn, chuyện này cũng quá mờ ám rồi.

Anh ta sẽ không có ý gì với cô chứ?

Cô mấp máy môi, vẻ mặt nghiêm túc nói với anh ta: “Nguyễn Cao Cường, anh ngàn lần đừng có thích tôi, tôi sẽ không đồng ý đâu.”

Những lời này cô phải nói cho rõ, cô không muốn làm chuyện gì mờ ám đâu.

Nguyễn Cao Cường nghe thế thì có chút kinh ngạc, lập tức cười: “Em đang nghĩ gì thế hả? Ai nói với em là tôi thích em?”

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cực kỳ nghỉ ngờ: “Chẳng lẽ anh không có à?”

Nếu anh ta không thích cô thì vì sao lại giúp cô? Lúc trước còn nói trước mặt Hà Tuấn Khoa những lời đáng nghỉ như vậy?

Nguyễn Cao Cường nhét một tay vào túi, giọng nói vẫn thong dong như vậy, vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng bên môi: “Đúng thật là tôi có.

thích em, nhưng… không phải lại là kiểu thích nam nữ đó”

Lời này khiến cho Lâm Hương Giang không hiểu được, còn có loại thích nào chứ?

“Có lẽ hành vi lúc trước của tôi khiết hiểu lâm, tôi thích em, là bởi vì em em gái đã mất tích nhiều năm của tôi” Anh ta nói xong còn khẽ than một tiếng, nhớ tới em gái mất tích, trong lòng không tránh được khổ sở.

Lâm Hương Giang giật mình: “Anh còn có em gái à?” Còn bị mất tích?

Nguyễn Cao Cường vuốt cằm: “Ừm, tôi vẫn luôn tìm em ấy” Trong đáy mắt anh hiện lên một tia sầu não.

Cái này cô hiểu được thì ra anh ta giúp cô như vậy, còn không cho phép Hà Tuấn Khoa bắt nạt cô là do anh ta đã đặt hết tình cảm của anh ta dành cho em gái mình lên cô.

Trong phút chốc cô cảm thấy ngại ngùng: “Thật xin lỗi, tôi đã đụng vào nỗi đau của anh”

Tuy rằng cô có chút tò mò em gái anh ta mất tích như thế nào nhưng cô không thể nào vạch nỗi đâu của người ta ra.

“Không có chuyện gì đâu, đều là chuyện quá khứ rồi” Anh ta nhanh chóng trở lại bình thường.

“Ý của anh là tôi và em gái anh rất giống nhau sao?” Cô vẫn không nhịn được hỏi.

Ánh mắt của Nguyễn Cao Cường nhìn cô có chút ý vị sâu xa, anh ta nhìn cô một hồi mới vuốt cằm: “Đâu chỉ là giống, rõ ràng là…”

Anh ta nói đến đây thì lại ngừng.

Lâm Hương Giang khó hiểu nhìn anh ta, khó hiểu vì sao anh ta lại không nói tiếp?

Nguyễn Cao Cường thở dài một hơi: “Quên đi, không nói chuyện này được.” Anh ta dời đề tài: “Bây giờ em có cảm thấy không thoải mái không? Ngày hôm qua em ngất ở nghĩa trang, tôi không biết đưa em đi đâu nên đành phải đưa em về nhà của tôi.”

Anh ta không muốn nhắc lại chuyện của em gái, đương nhiên cô sẽ không tiếp tục.

hỏi, cô lắc đầu: “Tôi không có chỗ nào không thoải mái” Chỉ là ánh mắt có chút đau xót.

“Mắt em khóc đến sưng rồi” Trong giọng nói của anh ta tràn đầy yêu thường, sờ sờ đầu của cô: “Cô gái nhỏ, về sau không cần phải rơi lệ vì bất cứ người đàn ông nào.”

Giọng điệu của anh ta cứ giống như là anh trai lớn đang dạy dỗ em gái mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi