TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 143: Hắn sắp cưới rồi

Lâm Hương Giang nhanh chóng quen thuộc công việc ở nơi này, thật ra phần việc ở đây không tính là quá mệt, mỗi ngày cô phụ trách cất và trưng bày áo cưới trong tiệm.

Khách hàng tới chỗ này thường chọn nhà thiết kế chuyên nghiệp may áo cưới hoặc là lễ phục theo yêu cầu riêng, cô chỉ cần ở bên cạnh giới thiệu một chút, rồi ghi chép lại yêu cầu của khách hàng Nhân viên trong tiệm không nhiều lắm, tính cả cô cũng chỉ có bốn người, những người khác đều là nhân viên cũ, nhưng tuổi các cô xấp xỉ nhau, đều là người dễ ở chung.

Hôm nay khách đến tiệm vẫn không nhiều lắm, tất cả mọi người đều có chút nhàn.

“Này này, mấy người mau đến xem tin này, người đàn ông trong ảnh này chính là chủ tịch Hà đó!”

“Đâu đâu? Để tôi coi coi..”

Lâm Hương Giang đang sửa lại lễ phụ trên người ma nơ canh, bỗng nhiên nghe thấy đồng nghiệp phấn khích nhìn điện thoại.

Nghe thấy tên của Hà Tuấn Khoa, động tác cô tạm ngừng một chút, trong mắt có cái gì đó thoáng hiện lên, nhưng mà cô đã nhanh chóng dấu đi một chút khác thường đó “Đúng là chủ tịch Hà rồi! Đều nói là chủ tịch Hà rất bận rồi, không thích bị đưa †in gì đó, phóng viên cũng không dám chụp anh ta lung tung, sao hôm nay lại có phúc lợi này rồi?”

Hai người nhìn thấy ảnh của Hà Tuấn Khoa liền nổi cái sự hám trai lên, không ngừng khen người đàn ông này đẹp trai quát “Lâm Hương Giang, cô mau tới đây xem nè, đây chính là người đàn ông đẹp nhất mà tôi từng thấy!” Lệ Lệ gọi cô.

Lâm Hương Giang vẫn cúi đầu sửa lễ phục, một chút cũng không cảm thấy hứng thú, dáng vẻ người đàn ông kia thế nào cô chỉ cần nhằm mắt lại cũng có thể biết đó là dạng gì, quả thật ông trời đã cho hắn một vẻ ngoài tốt, lại còn cho hắn một gia đình tốt, nhưng mà những cái này có liên quan gì đến cô đâu?

Bây giờ hắn chỉ là ba ba của con cô mà thôi.

“Mấy người cứ xem đi, tôi còn muốn sửa lại”

€ô nhạt nhẽo như vậy khiến người khác mất hứng quá, các cô ấy mặc kệ cô, tiếp tục xem cái tin kia.

“Trên này nói rằng cô cả nhà họ Cố – gia tộc kinh doanh lớn nhất nước ngoài, vài ngày nữa sẽ tới chỗ chúng ta tham dự: hoạt động kinh doanh, đến lúc đó sẽ ở cùng với nhà họ Hà, còn có người nói phong phanh là cô cả Cố đến đây để có thể làm đám cưới với nhà họ Hà..”

“Úi, thì ra là chủ tịch Hà chuẩn bị kết hôn, khó trách tự nhiên cái có phúc lợi, không, cái này tính là phúc lợi gì chứ, nếu anh ấy cưới cô cả nhà họ Cố thì chính là người đã có vợ, chúng ta không có cơ hội nữa!” Lệ Lệ khóc than một trận.

“Cô thôi đi, dù cho anh ta không có lấy vợ thì cũng không tới lượt nhân vật nhỏ nhoi như cô nhớ tới đâu…”

Lâm Hương Giang đang lắp ráp ma nơ canh, nghe thấy lời các cô nói, tay cô run lên, một cánh tay bên kia của mơ nơ canh rơi xuống mặt đất.

Hù mấy cô ấy một cái, ai cũng quay đầu nhìn cô: “Lâm Hương Giang, cô ổn không, sắc mặt cô không tốt lắm đó”

Ánh mắt Lâm Hương Giang lóe lên, cô “Không có gì đâu, chỉ là có hơi bất C Bị dọa rồi, tôi sợ sẽ làm hư lễ phục ở bên cạnh”

Những bộ lễ phục áo cưới này đều có giá trị xa xỉu, các cô không thể đền nổi.

Lâm Hương Giang vội vàng nhặt cánh †ay của ma nơ canh lên, đầu óc cũng không tự chủ mà rối loạn lên.

Lâm Hương Giang trốn vào toilet, nhìn gương mặt mình trong gương đúng là không ổn lắm, cô võ võ trán, không biết mình đang bị làm sao…

Trong đầu vẫn cứ nghĩ về tin đã nghe khi nãy, Hà Tuấn Khoa chuẩn bị kết hôn với thiên kim nhà họ Cố…

Nghe nói nhà họ Cố kinh doanh súng đạn từ mấy chục năm trước, bởi thế nên giàu to, đi ngang ở nước ngoài không ai dám chọc.

Nếu nhà họ Hà kết hôn với gia tộc ghê gớm như vậy, đó chính là cường cường liên thủ, về sau sẽ không có người có thể chống lại họ.

Thật ra cô đã hiểu từ lâu rồi, thân phận như hẳn thì sớm hay muộn gì cũng sẽ kết hôn với người khác, đây không phải là chuyện gì bất ngờ, nhưng mà… trong lòng cô tại sao lại không thoải mái như vậy chứ?

Tưởng tượng cảnh hắn kết hôn với người khác, lại khó chịu.

Rõ ràng đã ly hôn rồi, cả hai bên không còn quan hệ gì nữa, sao cô lại không thể thoải mái một chút chứ?

Điểm này không giống với con người kiên cường trong quá khứ của cô.

Cô nhìn gương hít sâu một hơi, kiềm nén nỗi phiền muộn, cô nhất định sẽ buông bỏ được hắn, đó cũng chỉ là một người đàn ông thôi mà, có gì phải tiếc chứ?

Lâm Hương Giang ổn định tâm trạng rồi, đang chuẩn bị đi ra khỏi toilet thì nghe thấy có tiếng bước chân đi tới, còn có tiếng nói chuyện.

“Cô Phan, chỗ này là toilet” Giọng của đồng nghiệp Lệ Lệ.

€ó lẽ là có khách hàng đến xem lễ phục, muốn đi toilet, cô ấy đang dẫn đường.

Ngay sau đó có bóng người đi vào, Lâm Hương Giang quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy người đi tới thì không khỏi kinh ngạc.

Thế mà lại là Phan Thanh Y…

Phan Thanh Y nhìn thấy cô cũng rất ngoài ý muốn, ánh mắt hai người va vào nhau, trong phút chốc không lên tiếng”

“Lâm Hương Giang? Sao cô lại ở trong này?” Phan Thanh Y đánh giá cô một lần, nhìn thấy cô mặc đồng phục của nhân viên tiệm, hiểu ra gì đó, bỗng dưng cười thành tiếng khanh khách.

“Ối, cô làm ở trong này à? Bộ đồng phục của nhân viên này rất hợp với cô, còn đỡ hơn đồ vest mà cô mặc khi làm ở Khoa Đăng, khí chất của cô thì nên mặc những bộ như này” Sau khi Phan Thanh Y đánh giá cô thì liền châm chọc, khiêu khích.

Vẻ mặt Lâm Hương Giang thờ ơ, nói mấy câu này cũng không khiến cô tức giận, huống chỉ cô cũng rõ là Phan Thanh Y nói vậy là muốn chọc cô tức.

“Không phải cô muốn đi vệ sinh à? Xin cứ tự nhiên” Lâm Hương Giang lười nói nhảm với cô ta, bước chân đi rời đi.

Làm sao Phan Thanh Y lại để cô đi dễ dàng như vậy được, thật khó lắm mới có cơ hội cười nhạo cô”

“Làm sao nào? Mới nói cô mấy câu thì đã không vui rồi sao? Chẳng lẽ tôi nói sai gì à? Nhưng mà, đúng rồi, cô từng là bà Hà cao cao tại thượng, đi làm ở tập đoàn lớn, bây giờ làm phải làm nhân viên của cái tiệm nhỏ này, đúng là oan ức cho cô rồi, thím út của tôi ạ”

“À… không đúng, cô đã bị nhà họ Hà đuổi ra khỏi nhà, Hà Tuấn Khoa cũng ly hôn với cô, cô đã không còn là bề trên của tôi nữa”

Vẻ mặt của Phan Thanh Y lộ ra sự đắc ý, cô ta cười lạnh ghé sát vào tai Lâm Hương Giang, cúi đầu cười nói: “Tôi nói rồi, cuối cùng ai cười không chắc được.

đâu, bây giờ xem ra, cô đã thua rồi” Mà cô †a vẫn là một phần của nhà họ Hà Lúc trước ở nhà họ Hà, Lâm Hương Giang được Hà Tuấn Khoa che chở, bên ngoài cô ta không dám nói gì, mà nay Hà Tuấn Khoa đã ly hôn với cô rồi, cô ta không cần phải kiêng ky gì nữa Một Lâm Hương Giang bị đuổi ra khỏi nhà họ Hà mà nói thì không phải là uy hiếp gì với cô ta cả, cho nên bây giờ cô ta không cần phải vội vã giải quyết cô.

Vẻ Lâm Hương Giang vẫn không đổi, chỉ cảm thấy có hơi buồn cười: “Cô cũng lắm trò quá đấy? Cho tới giờ tôi vẫn không nghĩ tới sẽ giành cái gì từ cô cả, ngược lại cô vẫn cứ muốn đoạt đồ của tôi, ngay cả đàn ông cô cũng đoạt, cô là thiếu yêu hay là thiếu đàn ông vậy?”

Bị cô châm chọc như vậy, Phan Thanh Y biến sắc, trong mắt hiện lên sự lạnh lão, tàn ác, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Dù tôi có đoạt thì thế nào? Nếu Tùng Nhân thật sự yêu cô thì sẽ không vứt bỏ cô dễ dàng như vậy, anh ấy bỏ cô ngay trước mặt mọi người ở hôn lễ, nói nên rằng với anh ấy không có việc không phải là cô thì không thể”

“Đúng vậy, một người đàn ông có thể tùy tiện mà vứt bỏ vợ của mình thì có gì phải tiếc đâu? Người đàn ông tệ bạc như vậy cô thích thì cứ lấy đi, cô và loại đàn ông như anh ta thật đúng là xứng đôi”

“Cô đừng nghĩ cô cao quý thế nào, bây giờ không phải cô cũng bị vứt bỏ rồi sao!” Phan Thanh Y cười lạnh nói.

“Chuyện của tôi cô không cần quan †âm, người cô không tốt, nghĩ nhiều quá sẽ hại cơ thể đấy”

Bây giờ Phan Thanh Y gầy như tờ giấy, một trận gió cũng có thể thổi bay cô ta.

“Cô!” Phan Thanh Y tức không có chỗ đánh, cô ta trở thành như vậy còn không phải vì cô sao!

Mỗi lần nghĩ tới về sao cô ta sẽ không thể có con, cô liền hận Lâm Hương Giang vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi