TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 149: Có phải chú đang theo đuổi mẹ cháu không

Anh ta dừng một chút, duỗi tay ôm lấy eo của cô, tiếp tục nói: “Từ nay về sau cô ấy có tôi bảo vệ, không ai dám ghét bỏ cô ấy!” Anh ta nói xong liền ôm cô xoay người rời đi.

Mới đi được mấy bước, anh ta đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nói với Hà Tuấn Khoa một câu: “Đúng rồi, tôi còn phải cảm ơn anh, cảm ơn anh đã chịu buông tay”

Nghe những lời anh ta nói, Lâm Hương Giang giống như là bảo bối, Hà Tuấn Khoa không biết giữ của đã từ bỏ cô nên để anh ta nhặt được thứ quý giá.

Không đếm xỉa đến nét mặt giận dữ lạnh băng của Hà Tuấn Khoa, anh ta ôm Lâm Hương Giang rời đi.

Lâm Hương Giang không mở miệng, cô rũ mắt, để mặc Nguyễn Cao Cường mang cô rời khỏi, hiện tại cô cũng cần một ai đó mang cô đi khỏi chỗ nào.

Những lời Hà Tuấn Khoa nói đối với cô quá tổn thương, làm cô khó chịu nhưng không có cách nào phản bác.

Nguyễn Cao Cường thấy cô như vậy n đưa cô rời đi bữa tiệc, xe đã chờ ở cửa, hai người cùng nhau lên xe.

Nguyễn Cao Cường đưa cô trở về trước.

Suốt dọc đường bọn họ đều không nói chuyện,cho đến khi xe dừng dưới nhà, cô tới rồi.

“Vậy tôi về trước đây” Cô buồn bã, nói chuyện không có tí sức lực nào.

Cổ tay bị kéo lại, Nguyễn Cao Cường không để cô mở cửa xe, cô khó hiểu quay đầu lại nhìn hẳn, trong mắt có chút tụ: “Còn có chuyện gì sao?”

“Rất khó chịu sao?” Hẳn nhìn thẳng vào đôi mắt cô hỏi.

Lâm Hương Giang ngẩn ra một chút mới hiểu được ý của hắn, ánh mắt cô lấp lánh: “Không có”

“Vậy bộ dạng nửa sống nửa chết của em là như thế nào? Là khó chịu khi anh ta sắp cưới người khác, hay là khó chịu lời anh ta nói?”

Lâm Hương Giang suy nghĩ, cuối cùng gật đầu: “Đúng là có chút khó chịu, nhưng hơn cả là tức giận”

Anh ta đã sớm nhìn thấu cô: “Tức giận là đúng rồi, bị người khác mắng không thể không bực bội, hiện tại chẳc em cũng đã hiểu, ly hôn với anh ta là đúng, bây giờ anh †a là chủ của nhà họ Hà, hôn nhân của anh †a vốn không phải do anh ta làm chủ, huống hồ anh ta cũng không thích hợp với em”

Tóm lại anh ta vô cùng ủng hộ cô ly hôn.

Lâm Hương Giang ngẩng đầu nhìn anh ta, cô im lặng một lát rồi đột nhiên hỏi: “Vậy còn anh? Anh có thể tự làm chủ sao?”

Nguyễn Cao Cường lúc này cũng trầm mặc, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chợt loé lên những cảm xúc phức tạp.

Hắn không lên tiếng, cô cũng hiểu được: “Có lúc ngẫm lại những người có tiền có thân phận như các anh thì đã làm sao? Đến hôn nhân của chính mình đều không thể làm chủ, cũng đủ đau buồn rồi”

“Cho nên là, anh nhất định không được đùa tôi, tôi sẽ không cùng anh phát triển quan hệ gì hết, trừ phi anh có thể làm chủ hôn nhân của chính mình” Cô ra vẻ nhẹ nhàng nói đùa với anh ta.

“Cảm ơn anh đưa tôi trở về, tôi trở về nghỉ ngơi đây, quá mệt mỏi, về sau những bữa tiệc như này anh không nên tìm tôi”

Cô vỗ vỗ vai anh ta, sau đó đẩy cửa xuống xe.

Nguyễn Cao Cường nhìn bóng hình cô nhanh chóng chạy mất, vẻ mặt trở nên ý vị sâu xa.

Bữa tiệc tối hôm qua tuy rằng không chính thức tuyên bố Hà Tuấn Khoa cùng cô Cố đính hôn, nhưng hôm nay các nhà truyền thông lớn đều đã đưa tin tức bọn họ đính hôn.

Sáng sớm Lâm Hương Giang tỉnh giấc lướt điện thoại thì nhìn thấy dòng tin tức nổi bật. Cô tận mắt nhìn tin tức hai người đính hôn nhưng trong lòng không có một gợn sóng nào.

€ó lẽ là tối hôm qua đã bị những lời Hà Tuấn Khoa nói tổn thương, trái tim cô đã chết từ giây phút ấy rồi.

Từ nay về sau hẳn đi con đường tương lai sáng lạn của hắn, cô đi con đường gian nan của cô, đường ai nấy đi.

Cuối tuần này, Lâm Hương Giang có thể gặp lại con trai.

Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, Lâm Hương Giang dự định hôm nay đưa thằng bé đi trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo mới, tuy rằng cậu bé ở nhà họ Hà không thiếu ăn cũng không thiếu mặc, nhưng đồ mà mẹ mua vẫn là không giống nhau.

Hoàng Kiều Liên hôm nay có việc không cùng hai mẹ con họ đi dạo trung tâm thương mại được, Lâm Hương Giang tự mình dắt cậu bé đi.

Hai mẹ con tay trong tay vừa đi đến khu cửa ra vào, thì một chiếc xe hơi màu đen dừng ngay trước mặt bọn họ.

Cửa kính hạ xuống, Nguyễn Cao Cường vẻ mặt ôn nhã xuất hiện, tươi cười với hai mẹ con: “Thật trùng hợp? Đi đâu?

Có cần anh chở hai mẹ con một đoạn?”

Trùng hợp?

Cô mới không tin sáng sớm hẳn đã lái xe đi ngang qua, rõ ràng là cố ý tới đây tìm bọn họ.

“Tổng giám đốc Cường, hôm nay anh rất nhàn sao?” Lâm Hương Giang cố ý dùng loại ngữ khí khách khí này hỏi hắn.

Nguyễn Cao Cường lại là phối hợp với cô, gật gật đầu: “Ây, quả thực rất nhàn, vừa hay có thể làm tài xế miễn phí cho hai mẹ con, muốn hay không?”

“Oa, chú thật tốt quá!” Lâm Thanh Dương lập tức không khách khí đi mở cửa xe.

Lần trước Nguyễn Cao Cường dẫn hai mẹ con họ đi công viên trò chơi chơi, hơn nữa bây giờ Lâm Hương Giang đang làm ở công ty hắn, Lâm Thanh Dương đã sớm coi hắn là bạn bè.

Lâm Hương Giang thấy tiểu gia hỏa không khách khí như vậy, bất đắc dĩ cười lắc đầu.

“Mommy, mẹ mau lên đây đi” Lâm Thanh Dương vẫy tay với cô Thấy con trai phấn khích như vậy, nó hoàn toàn không chịu ảnh hưởng việc cô và Hà Tuấn Khoa ly hôm, trong lòng cô ít nhiều vẫn có sự an ủi.

“Được, mẹ tới đây”Cô theo sau lên xe.

“Xin hỏi hai người muốn đi đâu?”

Nguyễn Cao Cường quay đầu cười hỏi hai người “Mommy nói muốn dắt cháu đi trung tâm thương mại mua quần áo”

“Được, chú hiểu rồi” Nguyễn Cao Cường ngay sau đó khởi động xe.

Tới giữa trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, Lâm Hương Giang có chút không muốn vào, nhìn sang người con trai bên cạnh, thấp giọng nói: “Anh không cần đưa chúng tôi đến trung tâm thương mại lớn thế này đâu?”

“Nơi này có rất nhiều cửa hàng quần áo trẻ em, hơn nữa cũng đầy đủ hết” Anh ta dứt lời, vỗ vỗ vai cô : “Đừng lo lắng, nếu em không mang đủ tiền thì anh trả”

“Như vậy sao được!”

“Sao lại không được? Anh mua cho cháu ngoại mấy bộ quần áo thì có vấn đề gì?”

Tiếng nhạc trong trung tâm thương mại quá lớn, Lâm Hương Giang nhất thời không nghe rõ lời hắn nói: “Anh nói cái gì?”

Nguyễn Cao Cường chỉ cong cong môi: “Không có gì, hai người đi theo anh”

Theo bước chân anh ta, bọn họ đi tới cửa hàng chuyên thời trang trẻ em, anh ta nói không sai, nơi này đều là bán đồ dành cho trẻ em: ăn, mặc, ở, đi lại và còn có đồ chơi âm nhạc, cái gì cũng có đủ.

Bọn họ đi vào một cửa hàng, những bộ quần áo trẻ em đều vô cùng đáng yêu, quần áo bé trai cũng cực kì đẹp.

Lâm Hương Giang trộm liếc mắt nhìn cái nhãn mác, đếm đếm xem mặt sau có mấy số 0, âm thầm líu lưỡi, một bộ quần áo trẻ em đều phải hơn triệu, có phải là có chút khoa trương hay không?

“Thanh Dương, nhìn xem, có thích không” Nguyễn Cao Cường nói với cậu bé.

Lâm Hương Giang vội vàng kéo con trai tới, cười gượng hai tiếng ha ha: “Chúng ta đi nơi khác xem xem”

Nguyễn Cao Cường lại nắm lấy tay cậu bé, không cho bọn họ đi.

“Không sao, em cứ để thẳng bé chọn, anh trả tiền”

“Chú, chú muốn mua quần áo cho cháu sao?” Lâm Thanh Dương ngẩng đầu nhìn hẳn.

“Có phải chú đang theo đuổi mommy’ không?” Tiểu gia hoả thật sự chưa nói ra lời khiến người kinh sợ thì chết chưa yên.

“Thanh Dương…..” Lâm Hương Giang muốn ngăn cản thắng bé nói lung tung.

Nguyễn Cao Cường nhếch môi, rất hứng thú hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”

“Chú không theo đuổi mommy của cháu sao lại muốn lấy lòng cháu?” Vẻ mặt cậu bé rất nghiêm túc.

Lúc này Nguyễn Cao Cường mới bắt đầu cười, xoa đầu cậu nhóc: “Chú thì muốn theo đuổi mẹ cháu, nhưng cô ấy không chấp nhận, vậy chú đành phải lấy lòng cháu trước, cháu có đồng ý giúp chú theo đuổi mẹ cháu không?”

Lâm Thanh Dương một tay chống cảm, lại nghiêm túc suy xét: ‘Ây……. Vậy phải xem biểu hiện của chú Lâm Hương Giang thật là dở khóc dở cười, cô biết Nguyễn Cao Cường chỉ nói giỡn mà thôi, không nghĩ răng thằng nhóc này lại đồng ý.

“Thần Dương, không được càn quấy”

“Mommy, con không càn quấy, dù sao daddy đã lấy vợ mới, mẹ cũng có thể theo đuổi hạnh phúc của chính mình!”

Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Hương Giang ngớ ra, đứa nhỏ này, sao có thể nói được những lời như vậy?

Trái tim cô quặn thắt, không nói nên lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi