TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 151: Đồ phản bội

Lâm Hương Giang quay đầu lại liền nhìn thấy Hà Tuấn Khoa dáng vẻ như núi băng sắc mặt lạnh lẽo, cô nhất thời kinh ngạc giật mình, người đàn ông này vừa rồi không phải đã đi rồi sao?

Sao lại đột nhiên xuất hiện? Còn bày ra bộ mặt u ám, doạ ai vậy?

Hà Tuấn Khoa thị sát trung tâm thương mại vốn muốn mau chóng quay trở về tập đoàn, nhưng đi đến cửa trung †âm thương mại, nhìn thấy ba người họ trong cửa hàng, bọn họ vừa nói vừa cười, thật là vui vẻ.

Lồng ngực hắn liền phát bốc lên lửa khói vùn vụt, mặt lạnh băng đi tới.

Lâm Hương Giang lấy lại tinh thần, thấy hắn vẫn trừng cô, giống như cô dạy hư đứa bé vậy, vừa rồi còn phản đối thằng bé ăn những đồ ăn này, lúc này lại nói: “Tổng giám đốc Hà cao cao tại thượng, mỗi ngày thức ăn đều là đầu bếp tư làm, chỉ sợ là lĩnh hội không hết những niềm vui mà những đồ ăn đơn giản này đem lại”

Hà Tuấn Khoa ánh mắt u ám nhìn cô chằm chằm, cùng Nguyễn Cao Cường hẹn hò lại mang theo con của hẳn thì thôi đi, bây giờ còn dẫn thằng bé ăn những đồ không khỏe mạnh, cô còn có lý sao?

Lâm Thanh Dương đột nhiên leo xuống ghế dựa kéo người đàn ông sắc mặt u ám: “Daddy, người trách oan momny ‘ồi, là con kiên quyết muốn ăn những thứ này, nếu không thì ba cũng cùng chúng con cùng nhau ăn đi”

Tên nhóc kéo hắn qua, vẻ mặt Hà Tuấn Khoa đầy ghét bỏ: “Ba không ăn, con cũng không được ăn”

Nguyễn Cao Cường ở một bên nhìn cảnh tượng này, lúc này cười như không phải cười nói: “Thanh Dương, cháu không cần gọi anh ta làm gì, anh ta là nhân vật cao cấp, xem thường những món ăn đơn giản này, anh ta sẽ không ăn, đừng lãng phí đồ ăn”

Hà Tuấn Khoa lia ánh mắt hình viên đạn qua, hẳn ăn vào thì chính là lãng phí đồ ăn, hắn còn không bằng những đồ ăn cấp thấp đó?

Vốn tưởng rằng Hà Tuấn Khoa sẽ lạnh mặt rời đi, hoặc là nhân cơ hội này kiên quyết mang cậu bé đi, nhưng mà đều không có, dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, hẳn lại ngồi xuống!

Người đàn ông cố giữ vẻ mặt không chút biểu cảm nói với tên nhóc: “Vì không để lãng phí đồ ăn, ba giúp con ăn”

Người đàn ông chọn một miếng khoai tây chiên dài bằng ngón tay cho vào miệng, mùi vị này cũng….quá dở đi!

Không phải chỉ là chiên khoai tây trong chảo, có gì mà ngon đến vậy? Một chút dinh dưỡng cũng không có!

Người phụ nữ này là đang nghĩ gì vậy?

Cho phép thằng bé ăn loại đồ này!

Lâm Thanh Dương không biết tâm tư của hẳn, vẻ mặt chờ mong nhìn hẳn: “Ba, khoai tây chiên có phải rất ngon không?

Vừa thơm vừa giòn, ba trước kia có phải chưa từng ăn qua không?” Tên nhóc nói xong, dùng một loại ánh mắt đáng thương nhìn hắn.

Khóe mắt Hà Tuấn Khoa co giật, tại sao hắn lại ăn những thứ không tốt cho sức khoẻ như vậy?

“Hôm nay là chú Cường mời, nếu ba thích, con sẽ bảo chú lại mua thật nhiều”

Thăng bé này thật có hiếu, đối xử với ba thật chu đáo!

Lâm Hương Giang ở một bên dùng ánh mắt kì lạ nhìn hai ba con, nhìn Hà Tuấn Khoa kia rõ ràng là không thích ăn lại bày ra biểu cảm miễn cưỡng muốn ăn, cô muốn cười nhưng lại không dám cười.

Hắn như này gọi là gieo gió thì gặt bão!

Hà Tuấn Khoa ở trong lòng chửi thầm, hoá ra là tên Nguyễn Cao Cường khốn nạn kia muốn làm hại con trai hẳn, mua nhiều đồ ăn rác rưởi như vậy cho thằng bé ăn!

Hắn liếc lạnh Nguyễn Cao Cường, châm chọc nói: “Có phải là anh quá nghèo đến nỗi không mời họ ăn được bữa cơm?

Đừng giả vờ hào phóng nếu anh không đủ khả năng”

“Không phải đâu, là con muốn ăn, chú mới mời con!” Lâm Thanh Dương vội vàng mở miệng nói, sợ ba đắc tội với người ta, nếu vậy thì sau này chú sẽ không mời cậu bé ăn nữa.

Hà Tuấn Khoa trừng mắt liếc thăng bé một cái, Nguyễn Cao Cường mời thằng bé ăn một bữa đã mua chuộc được nó rồi?

Quả thật là tốn công nuôi đồ phản bội này rồi!

Nụ cười trên môi Nguyễn Cao Cường càng thêm rạng rỡ, biết rõ sắc mặt Hà Tuấn Khoa đã không tốt, còn cố ý nói “Nếu anh không muốn ăn thì mời anh rời đi, không cần quấy rầy thời gian chúng tôi dùng cơm”

Hà Tuấn Khoa nheo mắt, sâu trong ánh mắt là sự lạnh lẽo, hắn đi, để cho bọn họ vui vẻ?

Ha, hẳn còn không có rộng lượng như vậy đâu!

Lâm Hương Giang gần như cho rằng Hà Tuấn Khoa sắp phát cáu, bỏ đi, không nghĩ rằng hắn còn rất có thể nhẫn nhịn.

“Hiếm khi được tổng giám đốc Cường mời, sao tôi lại không ăn?” Hà Tuấn Khoa hừ lạnh một tiếng, phất tay gọi người phục vụ tới, hắn gọi một lèo mấy món đắt nhất trong nhà hàng, hơn nữa còn là mười phần.

“Anh… thật sự gọi mười suất sao?” Có lẽ chưa có ai gọi như vậy nên người phục vụ bị khí thế của hắn doạ cho kinh hãi.

“Không sai, đợi chút nữa cô tìm ông chủ này thanh toán” Hà Tuấn Khoa chỉ vào Nguyễn Cao Cường.

Nguyễn Cao Cường có chút không bình tĩnh, hắn không phải không trả nổi tiền, hắn không rõ Hà Tuấn Khoa gọi nhiều như vậy làm cái gì?

Lâm Thanh Dương thắc mắc thay anh ta hỏi: “Ba, ba gọi nhiều như vậy làm gì?

Bốn người chúng ta ăn không hết…… Sẽ lãng phí đồ ăn”

“Không sao, ăn không hết có thể đóng gói, đem tặng những người lưu lạc hoặc là chó mèo hoang, như vậy sẽ không lãng phí nữa”

Nguyễn Cao Cường khóe miệng co co, đem đồ ăn anh ta mua để đi cho chó mèo, cũng cực cho hắn có thể nghĩ ra được trò này.

“Tổng giám đốc Hà, anh thật là có lòng yêu thương” Nguyễn Cao Cường châm chọc nói.

Hà Tuấn Khoa nhướng mày: “Cũng như anh vậy thôi”

Lâm Hương Giang chịu không nổi hai người đàn ông kỳ quái này, xem ra bữa cơm này còn phải ăn một lúc nữa.

“Mấy người ăn trước đi, tôi đi toilet một chút” Cô đứng dậy rời đi.

Hà Tuấn Khoa nhìn theo bóng dáng người phụ nữ, ánh mắt u ám dần.

Lâm Hương Giang tiến vào toilet rửa †ay sau đó rửa mặt, nghĩ đến lúc ra ngoài còn phải đối mặt với Hà Tuấn Khoa, cô nhịn không được thở dài một hơi.

Cô dùng khăn mặt lau sạch những giọt nước còn trên mặt, xoay người đi ra ngoài.

Một bóng người từ cửa tiến đến, ngay sau đó cô bị đối phương áp sát vào tường, người đàn ông ánh mắt u ám nhìn chăm chằm cô.

Cô cảm thấy được sự phẫn nộ cùng sự áp bức trên người đàn ông này, mãnh liệt như vậy, cô bất giác trái tim run lên.

“Đây là nữ toilet, sao anh có thể đi vào?” Cô tức giận nói.

Hà Tuấn Khoa lại là không để bụng, thanh âm lạnh lùng: “Đây là địa bàn của tôi, tôi tiến vào có vấn đề gì sao?”

Lâm Hương Giang không còn lời gì để nói, không sai, toàn bộ trung tâm thương mại này đều là của hắn, cô còn có thể nói cái gì?

Cô khoanh tay trước ngực vẫn ung dung nhìn hẳn, vẻ mặt lãnh đạm: “Có chuyện gì mà anh phải vào toilet nữ nói chuyện với tôi?”

Nhìn cô với bộ dạng không quan trọng, người đàn ông nhếch nhếch đôi môi mỏng, sự phần nộ trên người càng lộ ra rõ hơn.

“Cô có thể hẹn hò với Nguyễn Cao Cường nhưng không được dắt theo con trai tôi”

Lâm Hương Giang bình tĩnh nhìn hắn, ai nói với hẳn cô cùng Nguyễn Cao Cường hẹn hò?

“Đó cũng là con trai tôi, huống hồ hôm nay là thời gian tôi cùng thằng bé chung sống, tôi muốn dắt thằng bé đi đâu, là quyền tự do của tôi”

Quyền nuôi thăng bé cô không tranh giành với hắn, hắn còn bất mãn cái gì nữa?

“Cô có tin hay không sau này tôi có thể không cho cô gặp thằng bé?” Khuôn mặt người đàn ông đột nhiên trở nên vô tình, đôi mắt đen che giấu sự phẫn nộ.

Lâm Hương Giang trong lòng chấn động: “Anh, anh đừng quá đáng!” Thoả thuận ly hôn đã quy định, cô có quyền gặp thằng bé!

Nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô, hắn lại cong cong môi, cố ý tới gần cô nói nhỏ bên tai: “Sợ hãi rồi? Vậy cô biết điều chút đi Cả người Lâm Hương Giang phát run, cái mà hẳn gọi là biết điều ý chỉ không thể mang thằng bé gặp Nguyễn Cao Cường, hay chỉ là đơn thuần thấy ngứa mắt khi cô cùng Nguyễn Cao Cường ở bên nhau?

Lâm Hương Giang ở cùng thằng bé qua cuối tuần, đến lúc đó, người nhà họ Hà liền sẽ tới đón thằng bé đi.

Ngày vừa mới bắt đầu, cô lại bắt đầu chịu không nổi sự biệt ly này.

Đặc biệt là nghĩ tới bây giờ Hà Tuấn Khoa vô tình như vậy, cô rất lo lắng có một ngày hẳn không cho cô gặp thằng bé nữa.

Huống chỉ hắn đã đính hôn rồi, đến lúc đó hắn và cô Cố kết hôn, tìm một bà mẹ kế cho thäng bé, cũng không biết thằng bé liệu còn có được trải qua những ngày tháng tốt đẹp hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi