TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 159: Con mèo hoang nhỏ hung dữ

Là thang máy gặp trục trặc, rất nhanh nghe thấy tiếng bước chân của ai đó từ bên ngoài, sau đó là giọng của giám đốc.

Hồng: “Tổng giám đốc Hà, cô Lâm, hai người có ở trong đó không?”

Thang máy tối đến mức không nhìn thấy năm ngón tay, không khí rất loãng rất áp lực, Lâm Hương Giang nghe thấy tiếng hỏi vội vàng trả lời: “Đây … chúng tôi ở đây, xin hãy mau giúp chúng tôi.”

Trong hoàn cảnh này ở đây cô thực sự hết cách, nếu không phải có Hà Tuấn Khoa ở bên cạnh, không biết cô sẽ bị doạ đến mức nào.

“Thực sự xin lỗi, hai người đợi chút, tôi đã báo cho nhân viên bảo trì qua, thang máy này cũ quá, thỉnh thoảng xảy ra tai nạn, không ngờ hôm nay lại nghiêm trọng như vậy ..” Giám đốc Hồng tiếp tục giải thích bên ngoài.

Trong thang máy, Hà Tuấn Khoa để một người phụ nữ ôm hắn, nếu không phải hắn cảm thấy cô ấy thực sự sợ hãi, hẳn sẽ không muốn ra ngoài nhanh như vậy.

Hiếm khi cô sợ hãi như vậy, cũng hiếm khi cô dựa dẫm vào hắn nhiều như lúc này.

Sau khi nhân viên bảo trì vội vàng chạy tới nhanh chóng tìm ra vấn đề, cửa thang máy từ từ mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.

Xung quanh cửa có rất nhiều người, ngoài giám đốc Hồng, còn có người của Khoa Đăng, những người mà Lâm Hương Giang đưa tới, đều nghe nói bọn họ bị kẹt trong thang máy liền vội vàng chạy tới Sau khi cửa thang máy mở ra, mọi người sững sờ khi nhìn cảnh tượng bên trong.

Lâm Hương Giang vẫn ôm chặt Hà Tuấn Khoa, chỉ thiếu chút là cả người không dính lên trên người hẳn, sắc mặt trắng bệch, xem ra bị doạ không nhẹ.

Nếu không có chuyện này, mọi người nhìn thấy cảnh này lẽ nào không nghĩ lung tung bậy bạ, bọn họ có phải có gì mờ ám không?

Hà Tùng Nhân cũng đứng trong đám đông, nhìn thấy Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa lại quấn lấy nhau, trong ánh mắt anh ta lóe lên vẻ nham hiểm.

Thực ra khi cửa thang máy mở ra, Lâm Hương Giang nóng lòng muốn chạy.

ra ngoài ngay lập tức, nhưng cô phát hiện đôi chân của mình lại mầm nhũn không có chút sức lực đứng lên.

Mọi người đều đang đợi bọn họ đi ra ngoài, từng đôi mắt nhìn chăm chú vào.

bọn họ, cô lúc này mới nhận ra bản thân cô còn đang ôm Hà Tuấn Khoa.

Cô theo bản năng muốn buông tay, ngay sau đó thân mình nhẹ bãng, hắn lại trực tiếp bế cô lên.

Hà Tuấn Khoa tuấn dũng trầm mặc, nhìn không ra biểu cảm trên mặt hẳn, tự nhiên ôm cô ra ngoài.

“Tổng giám đốc Hà, cô Lâm, hai người không sao chứ?” Giám đốc Hồng vội vàng chạy qua quan tâm hỏi.

Hà Tuấn Khoa cụp mắt nhìn người phụ nữ trong vòng tay hẳn, hẳn không làm sao cả, không biết cô ấy …

“Có bác sĩ không?” Người đàn ông nói.

“Có, có, tôi đã gọi tới đây rồi” Giám đốc Hồng chu đáo.

Lâm Hương Giang bước tới, muốn nói rằng cô không sao, không cần khám bác sĩ, giám đốc Hồng đã sắp xếp cho bọn họ đến phòng chờ nghỉ ngơi bên cạnh.

Hà Tuấn Khoa bế cô vào, nhắc bác sĩ mang hộp thuốc theo sau.

“Tôi không có vấn đề gì nghiêm trọng, không cần gặp bác sĩ…” Cô từ chối, nhưng lại bị Hà Tuấn Khoa ép ngồi xuống, dáng vẻ không dễ dàng từ chối: “Để bác sĩ xem”

“Phải đó, cô Lâm, mặt cô tái mét, nhất định là bị doạ rất sợ, vẫn là để bác sĩ xem đi”Giám đốc Hồng nói theo khuyên bảo.

Lâm Hương Giang khẽ cần môi, lén lút liếc nhìn giám đốc Hồng, cô thừa nhận rằng bản thân mình rất sợ hãi, không có gì phải xấu hổ, nhưng khi bị anh ta nói trước mặt mọi người thì lại không như vậy.

Thực sự không thể từ chối, chỉ đành để bác sĩ kiểm tra. “Cô Lâm không sao, trên người không bị thương, chính là bị doạ sợ quá” sau khi kiểm tra bác sĩ nói.

Lâm Hương Giang liếc nhìn người đàn ông bên cạnh cô, cô đã nói không sao cả mà.

Giám đốc Hồng thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo nhìn sang vẻ mặt lạnh lùng của Hà Tuấn Khoa, tại sao anh ta lại quên nhân vật to lớn này? “Tổng giám đốc Hà, còn anh thì sao? Anh có bị thương gì không?”

Hà Tuấn Khoa đang định lắc đầu, giám đốc Hồng đột nhiên kêu lên: ‘Ay da, tổng giám đốc Hà, anh … khóe miệng của anh sao lại bị thương vậy?”

Lâm Hương Giang nghe vậy cũng nhìn qua, khoé miệng đôi môi mỏng xác thật có vết thương, thoạt nhìn không giống như là bị thương lúc vừa rồi, ngược lại như là….. Cô nhớ tới cái gì đó.

Đôi mắt Hà Tuấn Khoa sắc lạnh, liếc.

xéo người phụ nữ nào đó, ý vị sâu xa nói “Vết thương này của tôi là do bị con mèo.

hoang nhỏ cắn”

Giám đốc Hồng không hiểu: “Hả?

Nhưng trong khu nghỉ mát của chúng tôi không có mèo hoang…”

Lâm Hương Giang quay mặt đi, cúi đầu không nói gì. Nhìn thấy giám đốc Hồng còn muốn hỏi, cô sợ Hà Tuấn Khoa lại nói những câu khiến người khác kinh ngạc, ho nhẹ một tiếng: “Giám đốc Hồng, không phải anh nói đã sắp xếp xong thông tin rồi đưa cho chúng tôi xem sao?”

“À, vâng, vâng, suýt chút nữa thì tôi quên mất chuyện này, nếu hai người không sao xin mời đi theo tôi” Giám đốc Hồng quay người dẫn bước.

Lâm Hương Giang đứng lên một chút, không ngờ rằng chân cô vẫn còn hơi yếu, suýt nữa đứng không vững được, người đàn ông duỗi tay ra đỡ cô.

Cố ý ghé sát tai cô, thấp giọng nói: “Đứng vững lên, mèo hoang nhỏ” Nói xong hắn mới buông cô ra, bước về phía trước.

Lâm Hương Giang nhìn chăm chăm vào bóng lưng người đàn ông, thầm mắng chửi, hẳn ta mới là con mèo hoang dữ tợn!

Hà Tuấn Khoa không ở lại núi Đồng Nguyên quá lâu, hẳn rời đi sau khi giao.

nhiệm vụ cho Hà Tùng Nhân.

Lâm Hương Giang cũng bận rộn với công việc, không rảnh bận tâm hắn đi đâu.

Chẳng bao lâu nữa, thời điểm so tài bản vẽ thiết kế đã đến, chỉ có ba công ty tham gia bản vẽ thiết kế.

Lâm Hương Giang dẫn theo một vài đồng nghiệp, cùng với Nguyễn Cao Cường cùng nhau đi đến hội trường hội nghị so tài.

Khi cả nhóm bước tới cửa thì vừa hay gặp những người của đội Hà Tuấn Khoa, khi nhìn thấy người đàn ông đẹp trai phi thường, cô hơi sững sờ.

Trong thời gian này, họ đang bận thiết kế bản thảo, họ đã không gặp nhau trong một thời gian dài.

Cô nghĩ rằng ngày hôm nay Hà Tùng Nhân là người dẫn dắt đội, nhưng không ngờ lại là hắn ta.

Hai bên dừng lại ở lối vào của hội trường, có thể cảm nhận được không khí căng thẳng giữa hai bên.

“Chào buổi sáng, tổng giám đốc Hà”

Nguyễn Cao Cường dẫn đầu chào, vẫn là với tư thế lịch lãm của một quý ông.

Ánh mắt của Hà Tuấn Khoa lãnh đạm quét qua khuôn mặt của Lâm Hương Giang, hắn trả lời một cách hờ hững, “Không còn sớm”

“Tổng giám đốc Hà, anh không cảm thấy….. Nếu vứt cho thương trường trên cho những kẻ lừa ta gạt, kỳ thật chúng ta là có thể làm bạn bè” Nguyễn Cao Cường.

cười như không cười nói.

Hà Tuấn Khoa lại không để chút mặt mũi nào cho anh ta nói: “Không cảm thấy”

Hắn biết rõ lời này của Nguyễn Cao.

Cường thực giả dối, hẳn không dễ mắc lừa Khi nói chuyện, lại có tiếng bước chân hướng bọn họ bên này đi tới, vốn tưởng rằng là đại biểu của một công ty khác, nhưng cũng không phải……

Lâm Hương Giang quay đầu lại nhìn, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, đó không phải là … Cô Cố Cố Ngân Phương sao?

Cố Ngân Phương cũng sẽ không đến để so sánh các bản thảo, phải không?

Nhưng theo như cô biết, công ty của cô Cố không tham gia.

Cố Ngân Phương trực tiếp bước đến bên Hà Tuấn Khoa, nói chuyện làm mọi việc rất khéo léo: “Em không đến muộn chứ?”

Nhìn thấy cô ta đứng cạnh Hà Tuấn Khoa, trong lồng ngực Lâm Hương Giang có chút quặn thắt, cô suýt chút nữa đã quên, Cố Ngân Phương là vợ sắp cưới của hắn ta.

Vì vậy cô ta đến là để cổ vũ cho Hà Tuấn Khoa.

“Tất nhiên là không, em đến vừa đúng lúc.

Không biết vì lí do nào, cô cảm thấy ngữ khí của Hà Tuấn Khoa nói chuyện với Cố Ngân Phương vô cùng dịu dàng biết bao nhiêu.

Cố Ngân Phương cười với hắn, sau đó quay đầu sang hướng Nguyễn Cao Cường chào hỏi.

“ Đây chẳng phải là tổng giám đốc Cường của nhà họ Nguyễn Cao sao?Thật là ngại quá, tôi vừa tới đã cạnh tranh với các anh” Cố Ngân Phương cười nói, nhưng khí thế trên người cô cho thấy cô rõ ràng không hề khách sáo.

Nguyễn Cao Cường nhún vai: “ Hai người đã đính hôn rồi, hợp lực không phải chuyện bình thường sao? Ai có thể nói gì?”

Giọng điệu của anh ta có vẻ thờ ơ, nhưng giữa đôi mắt anh ta lại có một tia giễu cợt.

Lâm Hương Giang chợt nhận ra rằng, hoá ra gia đình nhà họ Cố cũng tham gia vào dự án này, có điều là tham gia cùng tập đoàn Khoa Đăng, chẳng trách Hà Tuấn Khoa lại đối với hạng mục này quan trọng như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi