TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 19 Con hoang không cha

Lâm Hương Giang không để ý đến vết thương ở chân, lập tức chạy đến trường học, vừa rồi chủ nhiệm lớp của con trai gọi điện thoại đến nói, con trai cô ở trường học đánh nhau với bạn học Hà Tuấn Khoa thấy cô khẩn trương như vậy, cô lại hành động không tiện, vì vậy liền đưa cô đến trường học.

Tuy nói vết thương ở chân của cô không quá nghiêm trọng, nhưng cô lại không biết phải đến trường học thế nào, đang do dự làm sao bắt xe.

Người đàn ông tỉnh bơ đi đến bên cạnh cửa xe, đưa tay ra cho cô: “Vào đây đi, tôi đỡ cô đi vào.”

Cô nhìn bàn tay với những ngón thon gầy sạch sẽ người đàn ông đưa đến trước mặt, trong lòng lại sốt ruột lo lắng cho con trai, nên cũng không do dự nữa, đặt bàn tay vào lòng bàn tay hẳn.

Hà Tuấn Khoa đỡ cô đến phòng giáo viên, vừa vào đến nơi, cô liền trông thấy con trai, cậu nhóc và một cậu con trai khác đứng chung một chỗ cúi gãm mặt.

Nhóc con quần áo dơ bẩn, còn bị xé rách, khóe miệng hơi tím bầm, trên cánh tay còn dính chút vết máu, xem ra là vừa choảng nhau một trận với ông mãnh bên cạnh kia Lâm Hương Giang trong lòng chùng xuống, không để ý đến cái chân đau, kéo cái chân bước nhanh qua: “Thanh Dương?” Thằng bé này, mới đến trường học không được mấy bữa, sao lại đánh nhau với bạn học?

Lâm Thanh Dương thấy mẹ đến, mới rồi còn hết sức quật cường giờ phút này lại cảm thấy hoang mang, nhưng cậu nhóc vẫn mím chặt môi, không nói tiếng nào.

Lâm Hương Giang thấy bạn học đứng ở bên cạnh mặt mày sưng vù, trên mặt còn có một vết cào rách da chảy máy, quần áo cũng bị kéo rách, xem ra còn bị thương nghiêm trọng hơn nhóc con nhà mình.

“Chị là Lâm Hương Giang mẹ của Thanh Dương phải không?” Cô giáo đang ngồi bên cạnh bàn làm việc mở miệng.

Lâm Hương Giang vội vàng nói: ‘Là tôi đây ạ, cô Trúc Mai, đã xảy ra chuyện gì? Sao tụi nó lại đánh nhau? Đánh thế nào ra nông nỗi này am Cô Trúc Mai nhìn cô, ngay sau đó nhìn về phía người đàn ông đang đỡ cô, chỉ cảm thấy người đàn ông này mang lại cho người khác một thứ khí thế áp đảo người khác, bất khả xâm phạm.

Cô Trúc Mai sau đó liền hoàn hồn: “Để chính miệng thằng bé nói cho chị nghe đi.”

Lâm Hương Giang lập tức nhìn về phía nhóc con, hỏi: “Nói cho mẹ nghe, tại sao con đánh nhau với bạn?”

“Nó đáng đánh!” Lâm Thanh Dương có chút uất ức, nhưng tức giận càng nhiều hơn, dáng vẻ cậu không làm gì sai cả.

Lâm Hương Giang nhíu mày: “Nói chuyện đàng hoàng”

“Nó… cái miệng nó thúi lắm, nó dám mắng con!”

Chân mày Lâm Hương Giang càng nhíu chặt hơn, cô chưa từng nhìn thấy con trai như vậy: ‘Mắng con cái gì?”

Lâm Thanh Dương hốc mắt đỏ hoe, trong mắt rõ ràng nước mắt rưng tưng, nhưng vẫn siết chặt quả đấm nhỏ, quật cường không để cho nước mắt rơi xuống: “Nó mắng con là đồ con hoang không có ba!”

“Mày đúng là đồ con hoang không có bai Ai cũng có ba, chỉ có mày không có!” thăng nhóc bạn học ngấy giờ không lên tiếng đột nhiên nổi giận đùng đùng la lớn.

“Mày dám nói nữa hả!” Lâm Thanh Dương bùng lên lửa giận, quả đếm nhỏ lại siết chặt định xông đến.

Đối phương cũng không cam chịu yếu thế, mắt thấy hai thằng nhóc lại sắp lao vào choảng nhau, Lâm Hương Giang vội vàng kéo hai đứa ra.

Cô coi như đã hiểu chuyện gì xảy ra, cô trấn an con trai, kéo cậu bé ra phía sau, sau đó bước đến đối mặt với cậu bé bạn học.

*Xin chào người bạn nhỏ, cô là mẹ của Lâm Thanh Dương, tên cháu là gì?”

Đối phương liếc cô, ghếch cằm hừ một tiếng: “Lý Duy”

“Lý Duy này, cháu chỉ nói đúng một chút, ai cũng có ba, cho nên Lâm Thanh Dương cũng có ba, cô thừa nhận là Thanh Dương không nên ra tay đánh cháu, huống chỉ hai đứa là bạn học, cô hy vọng sau này cháu không nên nói những lời tổn thương người khác như thế “

Cô không ngờ con trai lại bị bạn học cười nhạo là đứa trẻ không có ba, khổ sở của cô cũng không ít hơn con trai bao nhiêu.

Lý Duy không hề giữ thể diện cho cô, cũng không cho rằng mình sai: “Nó có ba? Vậy ba nó đâu? Cô gọi ba nó ra đây, không chỉ tôi nói, mọi người đều biết nó không có ba!”

Khuôn mặt nhỏ xíu của Lâm Thanh Dương đỏ lên, vì tức giận, lại muốn giơ tay cho một đấm, Lâm Hương Giang cản đứa bé lại Cô cảm thấy nhức đầu, bây giờ cô không có cách nào tìm một người cha cho con trai được.

*Chú là ba nó” Một giọng nam trầm thấp bất thình lình vang lên.

Lâm Hương Giang nghe tiếng nói liền ngẩn ra, máy móc quay đầu nhìn về phía Hà Tuấn Khoa đứng phía sau, hắn… vừa nói gì?

Lâm Thanh Dương cũng không dám tin nhìn về phía hắn.

Hà Tuấn Khoa đón hết ánh mắt kinh ngạc của họ, bước đến đứng trước mặt Lý Duy đang cả kinh trợn tròn hai mắt: “Chú là ba của Lâm Thanh Dương, mặc dù nó đánh cháu, nhưng chú cảm thấy cháu hẳn là phải xin lỗi con trai chú”

Hà Tuấn Khoa rất cao, lại còn đứng trước  mặt Lý Duy khiến thằng nhóc sợ hãi tái mặt.

Lâm Hương Giang nhất thời không phản ứng kịp, Lâm Thanh Dương ngược lại nhanh trí bước tới bắt lấy tay Hà Tuấn Khoa, giọng nói cũng có sức nặng hơn: “Ba tôi ở đây, cậu còn dám nói tôi không có ba, ba tôi sẽ xử cậu!”

Lý Duy bị khí thế của Hà Tuấn Khoa hù dọa ngẩn mặt ra nhìn, nó không tin hản là ba của Lâm Thanh Dương, nhưng nhìn hai người họ vô cùng giống nhau, nên không dám lên tiếng.

Chuyện xảy ra qua đột ngột, sau khi Lâm Hương Giang tỉnh hồn lại, không biết nên mở miệng ra sao, bất luận như thế nào cô cũng không ngờ Hà Tuấn Khoa lại vì giúp con trai cô mà nói dối.

Lúc này cô Trúc Mai bước đến: ‘A, thì ra anh là ba của Thanh Dương à? Thảo nào lúc anh bước vào tôi đã cảm thấy hai cha con rất giống nhau, đúng là một khuôn đúc ra mà”

Một lớn một nhỏ nghe nói như vậy cũng không nhịn được nhìn về phía đối phương, trong mắt cả hai đều có nghi ngờ, hai người thật sự rất giống nhau sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi