TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 202: Cô ta đến đây uống rượu sao

Lâm Hương Giang rất nghiêm túc thử món ăn trước mặt anh, mặc dù mùi vị không ngon bằng đầu bếp nấu, nhưng nếu thật sự là hôm qua anh mới học, anh có thể nấu được như vậy thì phải nói là rất khá rồi.

“Mẹ, như thế nào? Ăn có ngon không?”

Câu hỏi này được thằng bé hỏi thay cho bố của mình.

Lâm Hương Giang liếc nhìn Hà Tuấn Khoa, anh cũng nhìn cô, chờ đợi câu trả lời từ cô, Cô cố ý nhíu mày một cái, nhấm nháp lại mùi vị món ăn một lần nữa, rồi mới lên tiếng trả lời: “Coi như là đạt yêu cầu.”

“Mẹ à, bố đã tự mình vào bếp nấu nướng thì ít nhất mẹ cũng phải khen một câu “xuất sắc” chứ. Nếu không thì bố sẽ rất buồn đấy”

Lâm Hương Giang nheo mắt nhìn thằng bé, thằng bé vẫn là rất nghĩ cho bố của mình.

Cô nhìn thấy môi của Hà Tuấn Khoa hơi cong lên, cô không muốn anh quá hả hê, nên vẫn không thay đổi biểu hiện: “Cho đạt yêu cầu đã là khá lắm rồi.”

Lâm Thanh Dương không còn cách nào khác đành phải nhún vai, vỗ vai bố rồi nói bằng giọng điệu của người lớn: “Bố à, vậy lần sau bố phải cố gắng hơn nữa nhé.”

Hà Tuấn Khoa hơi nheo mắt, từ khi nào mà thẳng bé này lại nói nhiều như vậy?

Nói xong thằng bé hướng mắt về phía mẹ và nói: “Mẹ ơi, hay là mẹ chuyển về đây ở với con và bố đi, như vậy thì bố có thể mỗi ngày nấu ăn cho mẹ, có như vậy thì bố mới tiến bộ được chứ.”

Lâm Hương Giang nhìn hai bố con, để cho Hà Tuấn Khoa mỗi ngày nấu ăn cho cô sao? Có thể ư?

Anh cảm thấy mình có thế hiểu rõ suy nghĩ của cô, nên nắm chặt tay cô ở trên bàn ăn và nói: “Nếu như em muốn, anh có thể nấu cho em.”

Cô đảo tròng mắt, ngạc nhiên thì bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm quá đỗi của anh, tim cô như đập lỡ đi một nhịp, có cảm giác điện giật, theo tự nhiên rút tay về.

Anh muốn làm gì? Cố gắng lấy lòng cô, hay là cám dỗ bằng ẩm thực?

Đừng tưởng rằng như vậy thì có thể khiến đầu óc cô mê muội và tha thứ cho anh.

Sau khi ăn xong, hai bố con rời đi.

Lâm Thanh Dương kéo tay cô, giả vờ buồn bã nói: “Mẹ ơi, khi nào thì gia đình ba người chúng ta có thể sống cùng nhau? Con không muốn ăn cơm xong thì bị đuổi về đâu.”

Lúc mới ly hôn và ra ở riêng, thắng bé không quan tâm đến điều này, sao dạo này thắng bé cứ nhắc đến chuyện này nhỉ?

Cô không kìm được sự nghỉ ngờ dò xét Hà Tuấn Khoa. Phải chăng anh đã gieo cái suy nghĩ này vào đầu con trai cô?

Hà Tuấn Khoa không thay đổi biểu hiện trên gương mặt, nhìn anh vẫn rất bình thản, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa nào đó.

Lâm Hương Giang sờ đầu con trai, nói: “Con theo bố về nhà đi, mẹ muốn nghỉ ngơi”

Nhưng mà cô vẫn không chịu buông tay thẳng bé ra.

Họ đều đã ly hôn rồi, quyền nuôi con trai cũng giao cho anh rồi, sống chung với nhau không phải là kì cục lắm sao?

Nhìn thấy vẻ mặt đầy kiên quyết của cô, Lâm Thanh Dương cũng không thể nói gì nữa, đành ngoan ngoãn cùng bố đi về.

Hà Tuấn Khoa hơi cau mày, tại sao cô lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ vẫn chưa chịu tha thứ chuyện anh kết hôn với Cố Ngân Phương sao?

Lâm Hương Giang đã nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi, vết thương coi như là lành rồi, cuối cùng cũng có thể đi làm lại, chứ cô ở nhà thấy ngột ngạt lắm rồi.

Ban đầu Hà Tuấn Khoa vẫn còn đưa thắng bé đến thăm cô, sau đó có thời gian rất dài anh không xuất hiện, cuối tuần là thời điểm người quản gia của nhà họ Hà đưa thằng bé qua đây. Con trai nói bây giờ bố rất bận rộn.

Lâm Hương Giang đã trở lại công ty đi làm việc được một tuần lễ rồi, buổi tối hôm đó cô vừa làm tăng ca xong, đang chuẩn bị rời khỏi công ty thì điện thoại di động đột ngột vang lên.

“A lô?” Là cuộc gọi từ một số lạ.

“A lô, có phải là cô Lâm không? Tôi là quản lý của tổng giám đốc Khoa, tổng giám đốc Khoa uống say rồi, nhờ cô qua đón anh ấy có được không? Tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cô: Lâm Hương Giang cau mày, nói: “Anh là trợ lý của anh ấy thì tại sao không đưa anh ấy về”

“Tôi… Nhà tôi có việc gấp, bây giờ không có ai ở bên cạnh anh ấy cả, chỉ có thể nhờ cô thôi” Người quán lý này nói xong thì lập tức cúp điện thoại.

Lâm Hương Giang nghe thấy một tràng âm thanh “tít tít” từ đầu dây điện thoại bên kia thì không nén nổi sự buồn bực, có nhầm hay không vậy, coi như bên cạnh Hà Tuấn Khoa không có ai thì như thế cũng không tới phiên cô đi đón hắn mà?

Điện thoại “tinh” một tiếng báo hiệu nhận được tin nhắn, cái người trợ lý kia thật sự gửi địa chỉ đến ư?

Là người đàn ông đứng đầu ở thành phố, là người lắm tiền nhiều của thích lui tới các câu lạc bộ giải trí để mua vui say xỉn.

Anh đi ăn chơi nhậu nhẹt say bí tỉ rồi cuối cùng lại muốn cô phục vụ anh sao? Thế là đủ rồi!

Trong lòng cô không hề muốn nhưng cuối cùng vẫn cầm chìa khóa xe lên và lái xe đi.

Dựa theo địa chỉ trong tin nhắn, Lâm Hương Giang tìm được chỗ Hà Tuấn Khoa đang đợi, vừa đẩy cánh cửa mở ra, ánh đèn trong ghế lô rất tối, âm nhạc to đến điếc cả tai, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, tóm lại là đã uống bao nhiêu rồi?

Bước vào bên trong, vẫn có người đang uống rượu, một vài người đàn ông đang được bao quanh bởi những người phụ nữ ăn mặc diêm dúa lòe loẹt và quyến rũ, trên bàn đầy những chai rượu đã mở nắp, hèn gì mùi rượu lại nồng nặc như vậy.

“Hà Tuấn Khoa?” Sau khi nhìn xung quanh hết một lượt thì cô nhìn thấy một bóng người đàn ông ở trong góc phòng.

Một mình anh ngả người dựa lưng vào.

chiếc ghế sô pha đơn, trái ngược với những người đàn ông khác, xung quanh anh không có bất kỳ nữ nhân viên nào cả. Anh nhằm nghiền mắt, vâng trán hơi cau lại, anh dùng một tay đè lông mày, như thế anh đang rất say.

Lâm Hương Giang tức giận đi tới: ” Này, anh thấy sao rồi?”

Người đàn ông vẫn ngồi im không nhúc nhích, không hề có bất kỳ phản ứng nào, cô cúi người lại gần anh, võ nhẹ vào mặt anh và nói: “Tỉnh lại đi…”

Đôi mắt dài và hẹp của Hà Tuấn Khoa từ từ mở ra, đôi mắt đen vốn sâu thảm lúc này càng trở nên sâu hơn và đáng sợ hơn, chăm.

chút nhìn cô, cô hít một hơi thật sâu, cảm giác linh hồn mình như sắp bị anh hút đi mất.

“Em… đó!” Vừa nói mấy chữ, anh đột nhiên vươn tay kéo sát cô vào ngực anh, hai cánh tay ghì chặt lấy cô, không biết là say hay là tỉnh, đôi môi mỏng của anh áp sát vào.

tai cô, nói bằng giọng khàn khàn: “Em đến rồi”

Cả người Lâm Hương Giang giật bắn một cái, lúng túng đến mức chỉ muốn gỡ tay của anh ra, ôm chặt như vậy, cô sắp không thở nổi rồi.

“Anh không có uống nhiều quá đấy chứ?

Anh có thể tự đi về được không?” Không say mà dám gọi cô đến đây, muốn trêu chọc cô sao?

Hà Tuấn Khoa dường như không nghe thấy lời cô nói, vẫn ngang nhiên thô bạo ôm chặt cô, giống như là sợ cô sẽ bỏ chạy ngay.

khi anh buông tay ra.

“Lâm Hương Giang, sau này anh làm gì đều sẽ báo cáo đầy đủ với em, em đừng giận anh nữa, nha?” Giọng anh trầm thấp nói bên tai cô, như một lời thì thâm đầy ắp sự quyến rũ.

Cả người Lâm Hương Giang trở nên cứng đờ, run rẩy trong phút chốc, anh như vậy là đã tỉnh ngộ rồi sao?

Khi trong lòng của cô còn đang rối bời, bên cạnh có một người phụ nữ nhảy tới và ngã nhào vào bọn họ, cô ta cầm trên tay một chai rượu và đã say bí tỉ, vừa cười ha hả vừa nói: “Tổng giám đốc Khoa, em uống với anh một ly, anh đã hứa với em rồi, uống với anh một ly rượu thì anh sẽ cho em ba mươi triệu, anh không được nuốt lời đâu đấy…”

Lâm Hương Giang mới vừa nãy có hơi xúc động vì những lời dịu dàng của người đàn ông kia, thì bây giờ nghe được mấy lời của người phụ nữ này nói, biểu hiện trên gương mặt cô đã trở nên tối sầm lại.

Một ly rượu có giá ba mươi triệu, anh đúng là giàu có mài Công việc kiếm nhiều tiền như vậy, cô cũng muốn kiếm!

Chỉ là khi người phụ nữ đó đưa tay nắm lấy gấu quần của anh, thì anh không chút lịch sự, giơ chân đạp cho cô ta một cái, còn lạnh lùng quát to: “Cút…” Anh không tham gia cái loại trò chơi nhàm chán này.

Lâm Hương Giang không chịu nổi mùi rượu nồng nặc trong cái ghế lô này, sau khi thoát khỏi vòng tay của anh thì đứng dậy kéo anh đi: “Hoặc là bây giờ anh đi với anh, còn không thì anh gọi người khác đến đón anh”

Người đàn ông này không thèm khách sáo một chút nào, sau khi đứng lên thì đặt tay lên vai cô và nhờ cô dìu đi.

Lâm Hương Giang nghiến răng nghiến lợi, trong lòng là muốn chửi anh lắm rồi, nhưng mà không thể làm gì khác hơn, đành phải gọi thêm nhân viên vào giúp đỡ.

Khi chuẩn bị rời khỏi ghế lô, đột nhiên cô nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi uống rượu với người khác trên ghế sô pha có nét gì đó hơi quen, nhịn không được cố ngoái đầu lại nhìn, cuối cùng nhận ra người phụ nữ trang điểm đậm đó là… Cô Đào?

Đào Hương Vi? Là bạn gái cũ của Nguyễn Cao Cường sao? Cô ta đến đây uống rượu sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi