TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 205: Tự mình hại mình

Liên tiếp trong một tuần lễ, mỗi ngày Lâm Hương Giang đều nhận được định vị của Hà Tuấn Khoa gửi tới, báo cáo cho cô biết tình hình của anh.

Cô thầm nghĩ nên tìm thời gian nói rõ ràng với anh rằng anh không cần phải làm như thế này.

Đã đến giờ ăn trưa, Lâm Hương Giang sắp xếp công việc và chuẩn bị cùng đồng nghiệp đi đến nhà hàng, thì lúc này chuông điện thoại di động vang lên.

Cô nhìn màn hình điện thoại, thì ra là cuộc gọi của Hà Tuấn Khoa, cô đi tới hành lang và nhận điện thoại.

Ngay sau khi điện thoại được kết nị giọng nói trầm ấm đầy lôi cuốn truyền tới, thái độ nghiêm túc: “Bây giờ em đến căn hộ đi, con trai bị bệnh rồi.”

“Thanh Dương bị bệnh sao? Đã có chuyện gì xảy ra?” Nghe nói con trai bị bệnh, tinh thần của Lâm Hương Giang trở nên cực kỳ căng thẳng.

“Sáng nay đi học cô giáo phát hiện thắng bé bị sốt liền báo người quản gia đón thãng bé về. Bây giờ thằng bé muốn gặp em.”

“Em qua ngay:’ Con trai có chuyện, cô còn tâm trí nào mà làm việc, nên cô xin nghỉ phép và lập tức đi đến căn hộ.

Trong căn hộ của Hà Tuấn Khoa, Lâm Thanh Dương đang nằm trên giường một cách đáng thương, gương mặt hơi ửng đỏ, xem ra là bị bệnh thật rồi.

“Thanh Dương, con thấy thế nào rồi?”

Lâm Hương Giang lao tới với tốc độ nhanh nhất, chạy một mạch đến trước giường, đưa tay sờ đầu thằng bé “Ái chà, còn sốt cao quá, con đã uống thuốc chưa?” Mỗi lần con ốm, cô đều vô cùng lo lăng.

“Vừa mới uống thuốc rồi. Bác sĩ Phương cũng đã đến khám, bác sĩ nói thằng bé bị cúm mùa, có cho thằng bé thuốc uống trong ba ngày rồi.’ Hà Tuấn Khoa trả lời.

Vừa nghe tới phải uống thuốc trong ba ngày, chiếc miệng nho nhỏ của Lâm Thanh Dương ngoác ra, cầm lấy ta mẹ: “Mẹ ơi, bây giờ con đang bệnh, trong người thấy khó chịu lắm. Mẹ nấu món gì ngon ngon cho con ăn đi, có được không mẹ?”

Lâm Hương Giang đau lòng sờ đầu của con trai, nói: ” Được, con muốn ăn gì nè?”

“Thịt kho tàu!” Đôi mắt của Lâm Thanh Dương sáng bừng, miệng cũng muốn chảy.

nước miếng luôn r Lâm Hương Giang dở khóc dở cười, sao cô lại sinh ra một thăng nhóc ham ăn như thế chứ!

“Bây giờ con chỉ có thể ăn thanh đạm thôi, chờ thêm hai ngày nữa con khỏe lên một chút thì mẹ sẽ nấu thịt kho tàu cho con ăn, được không?”

Khuôn mặt nhỏ nhẳn của Lâm Thanh Dương mếu máo: “Nhưng mà con muốn ăn ngay bây giờ cơ…”

Người bố đứng bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng: “Mỗi ngày con đều yêu cầu đầu bếp ở nhà nấu thịt kho tàu cho con, chưa ngán sao?”

Lâm Hương Giang nhíu mày, thằng bé này ngày nào cũng ăn thịt kho tàu ư? Thảo nào dạo gần đây thấy thăng bé lên ký kha khá, cứ ăn như thế này thì thằng bé sẽ trở thành một đứa trẻ mập ú mất thôi!

“Vậy con bây giờ càng không thể ăn thịt kho tàu. Mẹ sẽ nấu cháo thịt heo tôm khô thơm ngon cho con.”

Lâm Thanh Dương trừng mắt nhìn bố của mình, tất cả đều tại bố đã mách mẹ!

“Vậy cũng được” Thăng bé miễn cưỡng chấp nhận, nhưng vẫn nằm tay cô không buông, nhìn cô đầy mong đợi: “Mẹ ơi, những ngày này mẹ có thể ở bên con không, con bây giờ vô cùng cần mẹ”

Con trai bị bệnh, cô cũng đang ở bên cạnh chăm sóc thãng bé, chỉ là… Cô quay đầu nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, hỏi: “Em ở lại đây mấy ngày thì có được không?”

Hà Tuấn Khoa hơi nhướng mày: “Dĩ nhiên là được” Khóe miệng nhếch lên một cách khó hiểu.

Vì vậy Lâm Hương Giang ở lại, tập đoàn của Hà Tuấn Khoa có nhiều việc phải xử lý, cho nên căn hộ cũng chỉ có hai mẹ con.

Bệnh tình lần này của Lâm Thanh Dương có hơi nghiêm trọng, thằng bé cứ sốt từng cơn, cô phải liên tục túc trực bên cạnh để theo dối nhiệt độ của thằng bé, vì thế cô hoàn toàn không thể nghỉ ngơi được gì.

Đến tận tối Hà Tuấn Khoa mới trở về, cùng cô thay phiên chăm sóc con trai.

Mãi đến hai ngày sau tình trạng của Lâm Thanh Dương mới khá hơn, thằng bé không còn sốt nữa.

Viên đá treo trong lòng của Lâm Hương Giang cuối cùng cũng có thể rơi xuống rồi.

Nghĩ đến mấy ngày qua con trai chỉ ăn lạt, gương mặt cũng gầy đi ít nhiều, cô quyết định làm món thịt kho tàu vào bữa tối cho thẳng bé.

Sau một ngày bận rộn, Hà Tuấn Khoa trở về căn hộ thì nhìn thấy cảnh tượng một người phụ nữ bận đồ bộ ở nhà giản dị đang đứng trong bếp, xắn tay áo rửa tay và nấu cơm canh, mái tóc dài được vén gọn gàng ra phía sau, ở hai bên tai còn sót lại vài cọng tóc, trông cô vừa thành thạo vừa nhã nhặn.

Cô quay lưng ra cửa nên không nhận ra sự xuất hiện của anh, cô cứ say sưa tập trung nấu nướng, mùi vị ấm áp thơm lừng tỏa ra khắp gian bếp.

Anh chợt nhận ra đây mới chính là cuộc sống bình dị mà anh hằng mong muốn, làm việc xong trở về nhà thì có thể nhìn thấy vợ con mình, còn có thể được thưởng thức những món ăn ngon lành do chính tay người phụ nữ của mình nấu Trái tim anh như nghẹn lại, anh không kìm chế được và bước về phía cô.

Lâm Hương Giang đang nêm nếm gia vị cho món ăn trong nồi, đột nhiên có một đôi tay xuất hiện vòng quanh eo cô, ngay sau đó cô bị anh ôm chặt từ phía sau.

Nếu không phải cô biết là anh thì chắc hẳn cái xẻng trong tay cô đã phang vào người của anh rồi!

Cäm của anh đặt trên vai cô, anh ghé sát vào tai cô thì thầm: “Nấu món gì mà thơm vậy?”

“Món thịt kho tàu mà con trai anh thích nhất đấy” Bị anh ôm chặt thế này, cô không thể làm gì được, định kéo tay anh ra và hỏi: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”

Nghe nói là nấu cho con trai, anh có hơi hụt hãng: “Sao em không nấu cho anh?”

“Tại anh không nói là muốn ăn món gì”

Cô không kéo tay anh ra được nên chỉ có thể nói rằng: “Anh cứ như vậy thì làm sao em nấu ăn được.”

Anh trực tiếp xoay người cô lại, đặt cô ở trước tủ, dùng các ngón tay thon dài véo vào cằm cô: “Có phải anh muốn ăn gì thì em đều có thể làm cho anh, đúng không?”

“Em không phải đầu bếp của anh. Em không nấu được nhiều món như vậy và cũng không thể làm được tất cả yêu cầu của anh.”

Cô nghĩ đến nồi thịt kho tàu thì lại càng muốn đẩy anh ra.

Ngược lại, anh ngày càng táo tợn hơn, anh ôm gọn cả người cô vào trong vòng tay mình và không cho cô nhúc nhích, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lên môi cô, giọng nói của anh trở nên khàn đục: “Em chắc chắn sẽ làm được, bởi vì bây giờ anh chỉ muốn… Ăn em”

Vừa nói hết câu, anh cúi đầu xuống và hôn lên môi cô.

Hai mắt của Lâm Hương Giang trợn to, có lầm không vậy, bây giờ anh đang đánh lén sao?

“A… Em vẫn đang nấu ăn mà!” Cô tránh né đôi môi của anh và vội vàng nói, nhưng mà chưa đến một giây sau co đã bị anh dùng tay giữ chặt đẳng sau gáy, anh tiếp tục áp chặt môi mình lên môi cô.

Nụ hôn của anh ập đến vừa bất ngờ, lại bốc ra mùi khét.

“Mẹ ơi, mẹ làm khét thịt kho tàu của con rồi hả?” Lâm Thanh Dương ngửi được mùi nên chạy tới.

Lâm Hương Giang tức giận nhìn chằm chăm vào người đàn ông bên cạnh, tất cả đều tại anh!

Hàng lông mi dài của Hà Tuấn Khoa hơi nhướng lên, anh ho nhẹ một tiếng: “Món thịt kho tàu hơi cháy thì sẽ càng thơm ngon hơn Con trai à, chắc chắn là con chưa từng ăn món thịt kho tàu cháy cạnh rồi. Không phải lúc nào cũng có cơ hội được ăn món này đâu, nên là con phải quý trọng nó.”

Lâm Thanh Dương không bị anh lừa, nói “Vậy con nhường cơ hội tốt này cho bố đó.

Bố chắc chắn phải ăn hết nha, nếu không thì sẽ có lỗi với mẹ đó.”

Lâm Hương Giang cảm thấy những lời con trai vừa nói rất hợp lý, cô múc thịt kho ra và đặt trước mặt anh, nói: “Đây là bữa tối hôm nay của anh”

Hà Tuấn Khoa liếc mắt nhìn thằng nhóc lém lỉnh đang hả hê cười trên nỗi đau của người khác, đây không phải là tự mình hại mình sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi