TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 210: Cô ấy là vị hôn thê của tôi

Lâm Hương Giang chưa bao giờ trải qua cảnh tượng kinh khủng như vậy, cho dù là trong đám cưới với Hà Tùng Nhân ngày đó, cô cũng không bị ném trứng vào người, cũng không bị bao nhiêu người vây quanh như thế.

Những phóng viên đó cứ hỏi cô những câu hỏi vô cùng sắc bén, như thể đã coi cô là hung thủ giết người!

“Bảo vệ, tới đây hết cho tôi!” Nguyễn Cao.

Cường đột nhiên bị nhiều phóng viên vây quanh như vậy, anh ta trở tay không kịp, chỉ có thể lạnh lùng hét lớn.

“Tránh ra hết đi!”

Bảo vệ còn chưa kịp lao lên thì một giọng nam trầm đầy mạnh mẽ và lạnh lùng đã vang lên, khiến đám phóng viên đang điên cuồng này đều giật mình.

Hàng trăm phóng viên quay đầu nhìn xung quanh, là ai mà có khí thế lớn đến như vậy?

Trước một chiếc xe Lincoln dài màu đen, người đàn ông với thân hình cao lớn đang đứng đó, khuôn mặt anh tràn vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt đại bàng nhìn chằm chằm về phía đám người.

Các phóng viên đều ngây ngẩn cả người, hóa ra là Hà Tuấn Khoa…

Hà Tuấn Khoa bước tới, cùng với những vệ sĩ khoác áo đen của mình. Trước khí chất mạnh mẽ tự nhiên của anh, đám phóng viên không dám làm loạn lên nữa, bọn họ đứng im không nhúc nhích, còn tự động nhường chỗ cho anh.

Lâm Hương Giang ngước lên, cô nhìn thấy người đàn ông đang tiến lại gần mình thì cảm thấy rất xấu hổ.

Anh như một vị thần vậy, đột ngột xuất hiện để cứu cô thoát khỏi đau khổ.

Hà Tuấn Khoa đến bên cô, anh thấy trên người cô có có vệt trắng do người khác ném lên, mái tóc đen nhánh của cô rối bù. Trong giây lát, đôi mắt anh như mờ đi, sau đó, ánh mắt anh lóe lên sắc lạnh như dao. Thứ chết tiệt nào đã khiến cô ra nông nỗi này?

Anh đưa tay vén mái tóc rối tung trên má cô ra sau tai, sau đó cởi áo khoác của mình khoác lên người cô, hoàn toàn không hề để ý đến người cô đang bẩn thỉu như thế nào.

Trong tiềm thức, Lâm Hương Giang muốn đẩy anh ra, nhưng anh vẫn mạnh mẽ quấn áo khoác của mình quanh người cô.

“Sao… Sao anh lại ở đây?” Cô ngỡ ngàng hỏi.

Ở đây có nhiều phóng viên như vậy, anh không sợ bọn họ sẽ vạch trần quan hệ giữa anh và cô sao?

Cô bước lùi lại phía sau, không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến anh!

Nhưng anh không hề do dự, lập tức ôm cô vào lòng, đôi mắt đại bàng hung dữ nhìn vào đám phóng viên: “Là ai đã ném trứng?”

Sao anh có thể cho phép người khác bắt nạt cô như thế này chứi Đám phóng viên nhìn nhau, không ai dám đứng ra thừa nhận, tất cả bọn họ đều biết rằng nếu đắc tội với Hà Tuấn Khoa thì nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Nhưng điều khiến bọn họ khó hiểu hơn cả là mối quan hệ giữa Hà Tuấn Khoa và Lâm Hương Giang là như thế nào?

Anh che chở cho cô như vậy, không lẽ cô là người phụ nữ của anh sao?

“Không dám thừa nhận sao? Được thôi, camera giám sát cũng đã ghi lại hết những chuyện vừa nãy rồi. Bắt được người đó cũng không khó chút nào cả.’ Hà Tuấn Khoa hơi nheo mắt lại, chỉ một câu nói nhẹ nhàng của anh mà chất chứa vô vàn nguy hiểm.

Tên phóng viên vừa ném quả trứng sợ tới mức suýt đi tiểu ra quần, hai chân hẳn ta mềm nhũn, quỳ xuống đất cầu xin: “Tổng…

Tổng giám đốc Hà, tôi…”

“Thì ra là anh” Hà Tuấn Khoa cau mày nhìn tên phóng viên, sau đó quay sang nói với Hoài Vũ: “Nhớ kĩ hắn ta là người của bên truyền thông nào, xử lý thế nào thì cậu cũng biết rồi đó”

“Vâng, Tổng giám đốc Hà, sau này hẳn ta sẽ không bao giờ được xuất hiện trong giới truyền thông nữa”

Chỉ với một câu nói, tên phóng viên ném trứng vào Lâm Hương Giang đã mất việc hẳn ta vô cùng tức giận. Khi bị vệ sĩ đến kéo đi, hẳn ta còn không cam lòng hét lớn: “Hà Tuấn Khoa, đừng quá kiêu ngạo như thế! Anh cứ đợi đấy! Tôi sẽ không bỏ qua đâu!”

Sắc mặt Hà Tuấn Khoa không hề thay đổi, anh dường như chẳng bận tâm đến lời đe dọa của tên phóng viên kia, anh nói với Hoài Vũ: “Gọi luật sư đến, hỏi anh ta xem người phụ nữ của tôi bị tấn công như thế thì nên kiện thế nào.”

Tên phóng viên nghe được điều này, hắn ta lập tức im bặt, Hà Tuấn Khoa không chỉ khiến hắn ta “mất cần câu cơm” mà còn định khởi kiện hắn ta!

Những phóng viên khác cũng run sợ không kém, đồng thời bọn họ cũng vô cùng bàng hoàng, trước mặt mọi người, Tổng giám đốc Hà thực sự dám thừa nhận đó là người phụ nữ của anh sao?

Lâm Hương Giang cũng bị sốc trước hành động này của Hà Tuấn Khoa, anh cứ như vậy mà công khai mối quan hệ của hai người họ ư?

Trong thời khắc cô gặp phải chuyện không may như vậy, theo lẽ thường, những người quen biết cô sẽ tự tách mình ra khỏi cô, nhưng anh lại lựa chọn tuyên bố vào lúc này, tuyên bố cô là người phụ nữ của anh!

Anh có bị ngốc hay không?

Lâm Hương Giang hoài nghỉ nhìn anh, trái tim cô chấn động mạnh, đồng thời cô cũng vô cùng cảm động. Bất kể có bao nhiêu tin đồn về cô nhưng anh vẫn thẳng thắn thừa nhận cô, làm sao cô có thể không rung động trước một người đàn ông như vậy cơ chứ?

Lúc trước Nguyễn Cao Cường bị phóng viên đẩy qua một bên, giờ đây chứng kiến cảnh này, anh ta cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Hà Tuấn Khoa. Không thể phủ nhận rằng anh ta cũng bị hành động của Hà Tuấn Khoa thuyết phục.

Nhưng ngay lập tức, đôi lông mày anh ta nhíu chặt lại, nhất là khi Lâm Hương Giang đưa ánh mắt trìu mến đó nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, nỗi lo lắng trong lòng anh ta càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Anh ta không thể để Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa ở bên nhau được…

“Tổng giám đốc Hà, anh nói nhà thiết kế Lâm này là… Bạn gái của anh sao?” Một phóng viên sau khi lấy lại tinh thần đã mạnh dạn hỏi.

“Tôi nói cô ấy là bạn gái của tôi khi nào?”

Hà Tuấn Khoa lạnh lùng đáp.

Đám phóng viên thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải bạn gái thì dễ xử lý rồi.

Lâm Hương Giang ngước nhìn anh, cô không hiểu anh muốn nói gì?

Tuy nhiên, những lời tiếp theo của anh càng gây chấn động hơn nữa. Anh thản nhiên nói rõ ràng từng tiếng: “Cô ấy là vị hôn thê của tôi”

“Hà Tuấn Khoa…” Lâm Hương Giang thì thầm. Anh vừa nói lung tung cái gì thế? Anh điên rồi sao?

Tuy nhiên, Hà Tuấn Khoa vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như trước, anh càng ôm chặt lấy cô hơn rồi lạnh lùng nói với đám phóng viên: “Còn ai dám động đến cô ấy nữa?”

Đám phóng viên nghe thấy vậy thì bất giác lui về phía sau vài bước, bọn họ thực sự không dám đắc tội với Hà Tuấn Khoa.

Hà Tuấn Khoa ôm lấy Lâm Hương Giang còn đang bối rối và nhanh chóng đưa cô đi, cũng không có phóng viên nào dám ngăn cản họ.

Kỳ lạ hơn là Nguyễn Cao Cường cũng không nói gì, anh ta trừng mắt nhìn Lâm Hương Giang bị Hà Tuấn Khoa đưa đi, trong mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng Hà Tuấn Khoa đưa Lâm Hương Giang lên xe, chiếc Lincoln đen lập tức rời khỏi cổng Tập đoàn Thành Công.

Từ đầu đến cuối, Hà Tuấn Khoa thậm chí còn không thèm liếc nhìn Nguyễn Cao Cường lấy một cái. Anh cảm thấy Nguyễn Cao.

Cường thật vô dụng, đến một người phụ nữ mà cũng không bảo vệ được.

Lâm Hương Giang cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút, cô nắm lấy tay anh: “Hà Tuấn Khoa, tại sao anh lại nói những điều đó trước mặt phóng viên? Anh có biết nói như thế thì sẽ rất bất lợi cho anh không?”

Cô vừa bị người khác hãm hại, trở thành kẻ gián tiếp hại chết người, nhưng anh lại công bố cô là vị hôn thê của mình, anh không sợ sẽ gặp họa sao?

Hơn nữa, từ lúc nào mà cô trở thành vị hôn thê của anh vậy?

Hà Tuấn Khoa vẫn bình tĩnh như vậy, từ trước đến nay anh không làm gì khi chưa chắc chắn cả. Nhưng lần này anh đã chọn cách công bố mối quan hệ của hai người một cách vô cùng đột ngột mà không hề lo lắng sẽ có hậu quả gì xảy ra.

“Nếu không công bố vào lúc này, tôi sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội nào tốt như vậy nữa” Anh rất hiểu cô, cho dù hiện tại cô đồng ý ở bên anh, nhưng trong tương lai, chưa chắc cô đã đồng ý công khai mối quan hệ của hai người ra ánh sáng.

Vậy thì tốt hơn hết là nên nói ra vào lúc này, vừa để cô chấp nhận anh, vừa khiến những người đó không dám bắt nạt cô nữa.

Lâm Hương Giang nổi giận, anh nói đây là cơ hội tốt sao? Rõ ràng làm như vậy chỉ khiến anh thêm phiền phức mà thôi.

“Anh không nên nhảy xuống vũng bùn cùng tôi. Chuyện này không liên quan gì đến anh cả. Trở về công ty, hãy nói trợ lý của anh đính chính lại đi, lên tiếng rằng những lời vừa rồi của anh chỉ là nói đùa Cô càng nói, sắc mặt của người đàn ông càng đen lại, đôi mắt lạnh lùng của anh vẫn nhìn cô không chớp.

“Lâm Hương Giang, em cho rằng tôi không thể bảo vệ người phụ nữ của chính mình sao?” Anh dừng lại, không cho cô cơ hội trả lời, nhéo chặt cằm cô rồi nghiêng người sát gần lại trước mặt cô: “Chuyện của em cũng là chuyện của tôi, tôi sẽ không để người phụ nữ của mình bị ức hiếp”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi