TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 238: Anh nợ tôi một lần ân tình

Công việc tìm kiếm và cứu nạn Lâm Hương Giang vẫn đang diễn ra, một ngày tìm kiếm đã trôi qua nhưng không thu được kết quả gì.

Thậm chí, đội tìm kiếm và cứu nạn đã trục vớt chiếc xe Lâm Hương Giang lao xuống sông nhưng vẫn không thấy tìm thấy tung tích của cô.

Vì vậy, đội tìm kiếm và cứu nạn đã phải mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng những ngày gần đây mưa nhiều, đến ngày thứ hai trời đã mưa to hơn hôm trước khiến công việc tìm kiếm và cứu nạn càng khó khăn hơn.

Một số người nói rằng Lâm Hương Giang đã bị cuốn trôi theo dòng chảy của nước chảy ra đại dương, nên muốn tìm thấy dấu vết của cô càng khó khăn hơn nữa.

Đội tìm kiếm cứu nạn cho biết nếu tìm kiếm thêm hai ngày nữa mà vẫn không tìm được tung tích của Lâm Hương Giang, thì đội bọn họ không còn biện pháp nào nữa. Bởi vì sau ba ngày không tìm thấy dấu vết, nếu có tìm thấy cũng chỉ là một xác chết đang bị phân hủy do ngâm trong nước biển nhiều ngày.

Nếu như Hà Tuấn Khoa muốn tiếp tục tìm kiếm Lâm Hương Giang, bọn họ chỉ có thể yêu cầu anh đi tìm người vớt xác chết.

Kể từ khi Lâm Hương Giang gặp tai nạn, Hà Tuấn Khoa vẫn luôn đứng đợi ở chỗ cô đã gặp nạn.

Trên người Hà Tuấn Khoa vẫn mặc bộ vest của chú rể, anh bị rơi xuống nước khiến quần áo ướt sũng cũng không đi thay mà cứ mặc như vậy cho đến khi gió lạnh bên bờ sông làm khô quần áo.

Quần áo của chú rể được đặt may cao cấp cũng bị nhăn nhúm và dính đầy vết bùn đất không còn sự cao quý như mọi khi mà chỉ còn là một người đàn ông đứng yên ở đó, duy trì vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, không cam lòng từ bỏ, Hoàng Liên Kiều cũng đến đây, hôm này là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy dáng vẻ chật vật không chịu nổi của Hà Tuấn Khoa.

Tuy nhiên, mới sau một ngày Lâm Hương Giang gặp tai nạn, anh sút cân rất nhiều, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, trên môi tím tái.

Anh vẫn là một tổng giám đốc Khoa không có ai có thể với đến nhưng nhìn bóng lưng cao lớn của anh, Hoàng Liên Kiều lại cảm nhận được sự cô đơn cùng với sự đau khổ.

Hoàng Liên Kiều nhịn không được chạy đến ven sông nhìn về dòng nước đang chảy xiết phía xa, đau khổ hét lên: “Giang, cậu đang ở đâu vậy? Cậu có biết mọi người đều đang chờ cậu trở về không! Cậu nhanh chóng trở về với mọi người đi mà!”

Không biết khi Hoàng Liên Kiều hét lên một câu này, cô ấy bị mất hết sức lực không nhưng ngay khi tiếng hét của cô kết thúc thì ngồi sụp xuống cạnh bờ sông, nước mắt như hạt chân châu rơi xuống.

Phía sau Hoàng Liên Kiều vẫn luôn đứng bất động tại chỗ, trên khuôn mặt như điêu khắc của anh cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, bàn tay buông sống bên hông bị anh thô bạo nằm chặt lại.

Hoài Vũ đang đứng bên cạnh cầm ô cho anh, nhìn thấy ông chủ vì Lâm Hương Giang gặp tai nạn mà hại bản thân thành dáng vẻ là Tuấn Khoa chật vật như thế này khiến anh ta không khỏi thâm thở dài trong lòng, cũng chỉ có Lâm Hương Giang có năng lực khiến Hà Tuấn Khoa mất hết hình tượng như lúc này.

Hai ngày sau, đội tìm kiếm và cứu nạn đã thông báo ngừng tìm kiếm, bọn họ vẫn không tìm thấy tung tích Lâm Hương Giang.

“Mấy người quay lại tìm kiếm cho tôi! Tất cả phải tiếp tục tìm kiếm! Đến người cũng chưa tìm thấy, vậy mà mấy người lại nói với tôi không tìm tiếp?” Hà Tuấn Khoa túm lấy cổ áo của đội trưởng đội tìm kiếm và cứu nạn, anh gào lên với giọng nói khàn đặc do mấy ngày không uống nước gào lên Trên trán đội trưởng đội tìm kiếm và cứu nạn chảy mồ hôi lạnh, vẻ mặt khó xử nhìn Hà Tuấn Khoa nói: “Tổng giám đốc Khoa, chúng tôi đã không ngừng tìm kiếm suốt ba ngày ba đêm rồi. Chúng tôi cũng đã làm hết mọi biện pháp nhưng vẫn không tìm thấy người, điều này chứng minh rằng cô ấy đã bị dòng nước cuốn đi và chúng tôi không thể làm gì được.”

Vẻ mặt lạnh lùng Hà Tuấn Khoa lạnh lùng, anh nghiêm nghị nói: “Có phải mấy người sợ tôi không trả tiền sao? Chỉ cần mấy người tìm thấy cô mấy đồng tiền đó!”

“Tổng giám đốc Khoa, thật sự không phải vấn đề tiền bạc, hay là … anh đi tìm người cứu vớt thi thể…”

“Cút!”

Đội trưởng đội tìm kiếm và cứu nạn còn chưa nói hết thì đã bị Hà Tuấn Khoa đấm ngã xuống đất, anh ta biết đối phương không phải người có thể chọc đến nên đã đứng lên rồi vội vàng cùng đội cứu hộ và tìm kiếm rời đi.

“Hoài Vũ!”

“Tổng giám đốc Khoa…”

“Gọi người của chúng ta đến rồi bắt đầu tìm kiếm!” Bây giờ có đào cả trăm mét đất anh cũng phải đào lên tìm cô!

“Nhưng… người của chúng ta không quen với công việc tìm người ở dưới nước, tôi e rằng…” Hoài Vũ vừa nói được một nửa thì đã bị choáng váng trước ánh mặt lạnh lẽo của ông chủ nhà mình liếc tới, sống lưng anh †a toát mồ hôi lạnh.

“Vâng, bây giờ tôi lập tức đi thu xếp” Bây giờ anh ta làm gì có gan nói thêm một câu, nhà tôi không thiếu chống đối lại ông chủ.

Nguyễn Cao Cường cũng ở đây chờ tin tức từ hôm Lâm Hương Giang gặp nạn. Bây giờ đội tìm kiếm và cứu nạn đã đi rồi, anh ta cũng gọi Mộ Dung Bạch đến thu xếp người tiếp tục đi tìm kiếm Lâm Hương Giang.

Nguyễn Cao Cường không muốn cứ như thế này mà từ bỏ, cho dù Lâm Hương Giang thực sự chết, anh ta vẫn muốn nhìn thấy thi thể của cô.

Muốn đưa thi thể của cô về nhà họ Nguyễn Cao, cô là người của nhà họ Nguyễn Cao.

Dáng vẻ bây giờ của Nguyễn Cao Cường cũng không tốt hơn Hà Tuấn Khoa bao nhiêu, khuôn mặt hai người đều hốc hác và chật vật nhưng anh ta chưa xuống nước nên quần áo sẽ sạch sẽ hơn Hà Tuấn Khoa nhiề Nguyễn Cao Cường nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, do dự một lát chút mới đi đến: “Anh về nhà đi, khi nào bọn họ có tin tức tôi sẽ báo lại cho anh.”

Hà Tuấn Khoa nhìn thẳng về phía trước và không đáp lại, có lẽ anh đã coi Nguyễn Cao Cường như không khí.

Nguyễn Cao Cường thầm thở dài trong lòng: “Anh đứng đây canh giữ thế này cũng vô ích thôi, tôi nghĩ Giang cũng không muốn anh biến bản thân trở nên suy sụp như thế này”

“Anh đi đi” Bây giờ tính tình của Hà Tuấn Khoa cực kỳ cục súc.

Nguyễn Cao Cường còn muốn khuyên nhủ Hà Tuấn Khoa thêm mấy câu nhưng thấy thái độ của anh như thế này, cuối cùng anh ta vẫn không nói gì nữa Nguyễn Cao Cường lại nhìn sông nước mênh mông, cuối cùng anh ta chỉ biết đau khổ rời khỏi đây.

Nguyễn Cao Cường đang chuẩn bị ngồi vào trong xe thì điện thoại để trong túi áo vang lên, anh ta dừng bước chân lại lấy điện thoại ra.

Tên người gọi đến hiển thị trên màn hình là Nguyễn Cao Diệp, Nguyễn Cao Cường hơi giật mình, thằng nhóc này ngàn năm không gọi cho anh ta một cuộc điện thoại, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?

“Alo? Có chuyện gì?” Nguyễn Cao Cường bấm đồng ý rồi trả lời.

Giọng nói mang theo chút nghỉ ngờ của Nguyễn Cao Diệp truyền đến: “Thằng Tư, anh nghe nói người phụ nữ có quan hệ với chú tên là gì đấy nhể … Đúng rồi, Lâm Hương Giang, cô ta lái xe đâm xuống cây cầu đúng không?”

“Anh muốn nói cái gì?” Nguyễn Cao Cường nhíu mày lại.

Mặc dù xếp theo thứ tự Nguyễn Cao Diệp xếp thứ ba trong nhà Nguyễn Cao.

nhưng trên thực tế anh ta chỉ hơn Nguyễn Ngọc Cường một tháng tuổi. Còn đối với người ngoài, trông Nguyễn Cao Cường chững chạc và trưởng thành mới giống anh trai hơn Nguyễn Cao Diệp.

Hai người là anh em cùng cha khác mẹ, mối quan hệ không tốt cũng không xấu.

“Hai ngày trước anh có đi biển chơi, trong lúc nhất thời anh có lòng tốt với một người phụ nữ sống dở chết dở lên khỏi mặt nước. Anh nhìn người phụ nữ đó thấy hơi giống Lâm Hương Giang bị gặp tai nạn…”

“Ở chỗ nào!” Trong nháy mắt, đồng tử của Nguyễn Cao Cường co rụt lại, đột ngột ngắt lời Nguyễn Cao Diệp.

Hơi thở của Nguyễn Cao Cường không khống chế được mà thở gấp, có lẽ nào người đó là Lâm Hương Giang? Chẳng lẽ thẳng ba đã cứu cô?

“Nói nhảm, không phải anh đã nói với chú rằng người phụ nữ đó được vớt lên khỏi mặt nước sao?”

“Tôi hỏi anh bây giờ cô ấy ở chỗ nào!”

Nguyễn Cao Diệp cười chế nhạo: “Chú lo lắng cho cô ấy như vậy? Lâm Hương Giang sắp kết hôn với Hà Tuấn Khoa rồi, trong lòng cô ta hoàn toàn không có chú. Hay là để anh giúp chú ném Lâm Hương Giang trở lại biển nhé.”

“Anh dám! “

“Thái độ của chú là như thế nào? Người phụ nữ đó đang ở trong tay tôi, thái độ của chú không phải nên khách sáo một chút chứ?” Tâm trạng Nguyễn Cao Diệp lúc này cực kỳ xấu “Gửi ngay vị trí của anh cho tôi” Nguyễn Cao Cường vẫn không khách sáo chút nào, sau khi cúp điện thoại liền mở cửa bước lên xe.

Chợt nghĩ ra điều gì đó, anh ta quay đầu lại nhìn về Hà Tuấn Khoa, người vẫn đứng ở bờ sông để chờ kết quả tìm kiếm. Nguyễn Cao Cường do dự không biết có nên nói với anh không…

Thôi đi, bây giờ anh ta còn không biết rõ người phụ nữ đó có phải là Lâm Hương Giang hay không, để anh ta thấy người rồi nói sau.

Không chậm trễ nữa, Nguyễn Cao Cường lập tức lên xe bảo tài xế chở đến chỗ thằng ba Ở bệnh viện tư nhân nhà họ Nguyễn Cao vùng ngoại thành, Nguyễn Cao Cường vội vàng đi vào bên trong, vẻ mặt căng thẳng , lòng bàn tay anh ta rịn đầy mồ hôi.

Bây giờ, Nguyễn Cao Cường thật sự rất lo lắng, sợ rằng người được cứu lên không phải là Lâm Hương Giang.

Đến cửa phòng bệnh, Nguyễn Cao Cường nhìn thấy Nguyễn Cao Diệp, rõ ràng là anh ta đang đợi anh đến.

“Người đâu rồi?” Nguyễn Cao Cường vừa đến đã vội vàng gỏi.

Nguyễn Cao Diệp liếc nhìn phòng bệnh bên cạnh, Nguyễn Cao Cường hiểu ngay lập tức, anh ta định giơ ta mở cửa nhưng Nguyễn Cao Diệp đã đưa tay ra ngăn cản.

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường lãnh lẽo liếc nhìn về phía Nguyễn Cao Diệp, chỉ thấy anh ta cười như không cười nhìn Nguyễn Cao Cường: “Thẳng tư, lần này anh cứu người phụ nữ mà chú yêu quý, nên chú nợ tôi một lần ân tình đấy nhé.”

“Bây giờ để tôi xác nhận người đó có phải là cô ấy hay không rồi chúng ta nói sau!”

“Tất nhiên người phụ nữ đó là Lâm Hương Giang,a nh không có khả năng để tìm một người khác đến mạo danh cô ta.”

“Nếu đúng là cô ấy, vậy xem như tôi nợ anh một phần ân tình” Nguyễn Cao Cường nói xong thì không chờ được nữa gạt tay Nguyễn Cao Diệp rồi vội vàng mở cửa phòng bệnh ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi