TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 248: Hóa ra mình nhớ anh đến vậy

Hà Hàm Bội không tin được Nguyễn Cao Ánh đó lại chính là Lâm Hương Giang, cho dù dáng vẻ của hai người họ hoàn toàn giống nhau.

“Người ta bây giờ đã là cô chủ nhà họ Nguyễn Cao rồi, là Nguyễn Cao Ánh, không phải là Lâm Hương Giang gì nữa, em đi tìm cô ta vô ích thôi, cô ta mà muốn nhận em thì sẽ không đến tận bây giờ vẫn không cho em một chút tin tức nào.” Hà Hàm bội lạnh lùng nói.

Lời này coi như là đã chọc trúng nỗi đau trong lòng của Hà Tuấn Khoa, chị cả nói không sai, cô ấy trở về rồi, nhưng lại coi anh như không khí, đừng nói đến một lời giải thích về việc hủy hôn, đến cả một tin nhắn cũng không gửi.

“Mặc kệ cô ấy là ai, em đều phải tìm cô ấy” Ít nhất cũng phải trực tiếp hỏi cho rõ, tại sao lại chạy trốn khỏi hôn lễ.

Hà Hàm Bội cười châm biếm: “Năm đó cô ta không nói một lời nào mà hủy hôn, chắc chản là chột dạ, cô ta chắc chắn đã quyến rũ Tùng Nhân sau lưng em, mấy bức ảnh khiếm nhã đó nói không chừng là thật đó, chuyện kiểu này cô ta cũng phải chưa từng làm”

“Bức ảnh là giả, em đã điều tra rồi, chị cả à sau này chị đừng nhắc đến chuyện này nữa” Anh không tin Lâm Hương Giang vì mấy bức ảnh giả đó mà hủy hôn.

Anh cầm áo khoác lên muốn đi, trực tiếp đi qua Hà Hàm bội đi thẳng ra cửa “Tuấn Khoa! Em thật sự muốn đi tìm cô †a?” Hà Hàm Bội cuối cùng nhịn không nổi mà hét lên.

Anh không hề quay đầu lại, nói: “Cô ấy là mẹ của con em, vì để tốt cho con, em cũng phải tìm cô ấy trở về”

“Em… em tìm cô ta cũng được, nhưng không được phép đưa cô ta về, nhà họ Hạ không chào đón cô tai”

Hà Tuấn Khoa coi như không nghe thấy, trực tiếp đi ra ngoài.

Hà Hàm Bội dùng lực nằm chặt tay lại, sắc mặt khó coi đến vô cùng.

“Cô à, sao sắc mặt cô lại khó coi thế? Cãi nhau với Hà Tuấn Khoa sao?” Lúc An Thu Huyền bước vào, Hà Tuấn Khoa vừa hay đã rời đi.

Ánh mắt Hà Hàm Bội chuyển đến cô ta, đột nhiên siết chặt tay cô ta: “Thu Huyền à, cô đã để con ở bên cạnh Hà Tuấn Khoa cũng được một năm rồi, sao nó vẫn chưa hề để con vào mắt vậy chứ?”

An Thu Huyền là con gái của chị em tốt của chị ta, biết rõ gốc rễ, nếu như có thể trở thành em dâu là tốt nhất.

Chị ta không còn mong cầu Hà Tuấn Khoa kết hôn với một cô chủ nhà giàu của dòng họ lớn nữa rồi, chỉ cần cười một người con gái xuất thân rõ ràng, dịu dàng ân cần là được rồi.

Chị ta đem hết hi vọng gửi gắm lên người An Thu Huyền, nhưng đến hôm nay, em trai chỉ ta vẫn là nhớ mãi không quên Lâm Hương Giang!

Ánh mắt An Thu Huyền tối đi, thở dài một hơi: “Cô à, con vẫn còn đang cố gắng.”

Hà Hàm Bội không còn kiên nhẫn nữa, nếu hôm nay Lâm Hương Giang đã xuất hiện rồi, cứ tiếp tục đợi thế này, chỉ sợ anh sẽ đưa Lâm Hương Giang trở về.

*Thu Huyền, xem ra cô phải giúp con rồi”

Ánh mắt Hà Hàm Bội thâm sâu, phải khiến bọn họ mau chóng gạo nấu thành cơm mới được.

Lâm Hương Giang rất nhanh đã mở được phòng nghiên cứu và phát triển của mình, cô muốn tạo ra một nhãn hiệu nước hoa thuộc Về riêng mình.

Đương nhiên, đây là nhãn hiệu của riêng cô, không liên quan gì tới nhà họ Nguyễn Cao.

Lúc này cô đang mặc chiếc áo khoác phòng nghiên cứu, chế tạo nước hoa, trợ lý Hoa Xuân bước vào nói: “Chị Ánh, bên ngoài có một người đàn ông đẹp trai nói muốn gặp chị”

Lâm Hương Giang không hề ngẩng đầu, tập trung vào công việc của mình, thuận miệng nói: “Đẹp trai lắm không?”

“Ờm… so với anh trai chị thì, anh ấy nhìn có vẻ lạnh lùng hơn”

Lâm Hương Giang có chút buồn cười, tại sao phải so với Nguyễn Cao Cường?

Có điều trên thế gian này, người có thể so sánh về ngoại hình với anh trai cô chỉ có…

Cô dừng việc trong tay lại, nhìn về phía Hoa Xuân, cau mày lại hỏi: “Anh ấy trông như nào? Có nói anh ấy tên là gì không?”

*À, đúng rồi, anh ấy nói anh ấy họ Hà”

Trái tim của Lâm Hương Giang đột nhiên thắt lại, Hà… Hà Tuấn Khoa sao?

Tay cô run một cái, ống nghiệm trong tay rơi xuống mặt bàn, “bộp” một tiếng làm Hoa Xuân giật bản cả mình.

“Chị Ánh, chị sao thế?”

Lâm Hương Giang kìm nén biểu cảm, cố giấu đi vẻ hoảng loạn trong đáy mắt: “Anh ấy ở đâu?” Anh cuối cùng vẫn tìm tới được sao?

“Ở ngoài cửa ạ, chị muốn gặp anh ấy sao? Vậy để em đưa anh ấy tới phòng khách” Hoa Xuân nói xong định rời đi.

“Đợi đã” Lâm Hương Giang lập tức gọi cô lại.

Hoa Xuân quay đầu nhìn cô, cô im lặng mấy giây sau đó nói: “Chị tự đi”

Lúc Lâm Hương Giang cởi áo khoác phòng nghiên cứu tay cô vẫn còn run, tưởng rằng đã qua lâu như vậy rồi, cho dù có gặp lại anh lần nữa, cũng có thể thản nhiên đối mặt.

Thực tế là, cô không có cách nào để đối mặt với anh nữa.

Cô không hề thật sự gặp Hà Tuấn Khoa, chỉ là nhìn anh từ một nơi xa xa.

Anh đứng ở cửa phòng nghiên cứu, mặc áo sơ mi màu sẫm, âu phục màu đen với quần dài, dáng người mảnh mai, cao và gầy, trên khuôn mặt lạnh lùng và cao quý là hai hàng lông mày khẽ cau lại.

Anh đút một tay vào túi quần và lặng lẽ đợi cô xuất hiện, dù ở cách xa nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được khí chất mạnh mẽ và đầy lôi cuốn của người đàn ông.

Nhìn thoáng qua có thể thấy anh gầy đi rất nhiều, rất muốn qua đó giúp anh vuốt hàng lông mày đang cau lại, những cô vẫn là một kẻ nhát gan.

Cô lặng lẽ quay lưng dựa vào tường, hốc mắt nóng ấm, khoang mũi chua xót, muốn yêu lại không dám yêu, tim đau đến khó thở.

Hai năm qua đi, cô ép bản thân phải học kiến thức, chỉ có như vậy mới không nhớ anh và con trai, cho rằng đã quen với những ngày tháng không có bọn họ rồi.

Cho đến hôm nay nhìn thấy anh, mới phát hiện ra chỉ là tự lừa mình dối người thôi, hóa ra bản thân mình vẫn nhớ anh đến thết Cô che miệng lại, không kìm chế nổi hai hàng nước mắt chảy dài.

“Chị Ánh, chị… chị như này là làm sao vậy?” Hoa Xuân vô cùng lo lắng, đang yên đang lành, sao chị ấy tự nhiên lại khóc rồi?

Lâm Hương Giang sợ bị Hà Tuấn Khoa phát hiện, hạ giọng nói: “Hoa Xuân em nhớ cho kĩ, chỉ cần là anh ấy tới tìm, em cứ nói là chị không có ở đây” Nói xong, cô quay người quay về phòng thí nghiệm.

Đầu óc Hoa Xuân mờ mịt, những vẫn là đi làm theo lời cô dặn dò.

Hà Tuấn Khoa đợi được một lúc, người phụ nữ vừa đi vào mới đi ra và nói với anh: “Thật ngại quá, lúc nấy tôi nhớ nhầm rồi, chị Ánh không có ở đây, chị ấy ra ngoài rồi”

“Cô ấy ra ngoài rồi? Khi nào quay trở về?”

Hà Tuấn Khoa hỏi.

Không biết là tại sao, Hoa Xuân cảm thấy người đàn ông này trời sinh chính là kiểu người cao cao tại thượng, sinh ra để ra lệnh, khiến cô ấy có chút sợ hãi khó hiểu, đặc biệt là khi bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chẵm, cô ấy suýt nữa không biết trả lời thế nào, “Chị Ánh chị ấy… chị ấy có chuyện phải làm, chúng tôi cũng không biết lúc nào chị ấy sẽ về, anh đến hôm khác đi”

Hoa Xuân nói liền một hơi rồi vội vàng chạy vào trong.

“Tổng giám đốc Khoa, tôi thấy cô ta chính là đang nói dối!” Hoài Vũ hừ một tiếng.

Giây tiếp theo anh ta liền bị ánh mắt của ông chủ quét qua, chuyện kiểu này còn cần anh ta nhắc nhở sao?

Điều này chứng minh rằng Lâm Hương Giang căn bản không muốn gặp anh!

Cả người Hoài Vũ run lên, ho một tiếng: “Tổng giám đốc Khoa, hay là tôi cứ vào đó tìm cô ấy ra..”

Anh ta còn chưa Khoa đã quay người lùng.

Anh ta vội vàng đuổi theo: “Tổng giám đốc Khoa, chúng ta phải quay về chưa?”

Hà Tuấn Khoa không cho anh ta một câu ói hết câu, Hà Tuấn đi với vẻ mặt lạnh trả lời, nhưng trong vài ngày tiếp, anh đều bảo Hoài Vũ lái xe đến cửa phòng nghiên cứu và đợi gần một ngày trên xe.

Hà Tuấn Khoa sử dụng máy tính xách tay ở phía sau xe để giải quyết công việc, và ra lệnh cho Hoài Vũ nhìn chằm chằm vào cửa và thông báo cho anh ngay khi có người xuất hiện.

Hoài Vũ chưa từng thấy ông chủ kiên nhắn như vậy, trong lòng không kiềm chế được mà măng Lâm Hương Giang, sao lại có một người phụ nữ không biết tốt xấu như vậy!

Xem xem cô đã hành hạ một người đàn ông to lớn như ông chủ thành như thế nào rồi!

Lâm Hương Giang hiểu rất rõ tính cách của Hà Tuấn Khoa, quả nhiên anh luôn đứng ở cửa ôm cây đợi thỏ, vậy nên mấy ngày hôm nay cô đều không dám đi cửa chính, tới phòng thí nghiệm toàn là thông qua cửa bên.

Có điều tiếp tục như này không phải là cách tốt, có lẽ cô nên đối mặt với anh rồi, cứ mãi trốn tránh không phải là cách hay.

Mà hôm nay, cô nhận được điện thoại của thầy Phạm Tây Luân, anh t cô, hơn nữa đã xuống máy bay rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi