TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 274: Đừng trách tôi xuống tay không dịu dàng

Mắt thấy cô đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đều muốn nhăn hết cả lại, Hà Tuấn Khoa buông tay ra: “Bị gấy chân rồi?”

Lâm Hương Giang đau đến mức muốn chết đi sống lại, vừa nãy vẫn cứ luôn nhẫn nhịn, ai mà biết được anh đột nhiên cầm lấy chân của cô, này thì hoàn toàn không chịu nổi nữa rồi.

Cuối cùng vẫn là gọi bác sĩ gia đình tới “Hiện tại xem ra là do lúc ngã xuống bị bong gân rồi, bôi thuốc đều đặn, nghỉ ngơi hai ngày, tạm thời không nên xuống giường đi lại”

Bác sĩ lấy ra thuốc Tuấn Khoa, sau đó  giúp cho cô ấy một ngày bôi ba lần, cộng thêm việc nghỉ ngơi tốt, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn cả”

Hà Tuấn Khoa khẽ gật đầu biểu thị đã giảm đau đưa cho Hà “Trước tiên bôi thuốc sau đó thì mỗi ngày hiểu.

Sau đó bác sĩ liền rời đi Hà Tuấn Khoa ngồi xuống bên cạnh chân cô, lòng bàn tay to lớn đặt lên bắp chân trằng nõn của cô chuẩn bị bôi thuốc.

Nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay của người đàn ông chạm vào da thịt cô, trái tim vô thức mà đập loạn, vội vàng nói: “Buông ra, tôi tự mình làm..” Thế nhưng anh vẫn như cũ nằm lấy không buông, ngay cả nhìn cô một cái cũng không thèm, môi mỏng thốt ra hai chữ: “Đừng động đậy”

Anh bắt đầu giúp cô bôi thuốc, rất khó để tránh khỏi việc chạm vào nơi bị thương, nỗi đau thấu xương khiến cho cô hít thở không thông: “Anh… anh có thể nhẹ nhàng một chút được không hả!”

Lòng bàn tay siết chặt lấy cô, sắc mặt không thay đổi: “Nếu như em còn tiếp tục động đậy, bị đau thì đừng trách tôi xuống tay không dịu dàng.”

Lâm Hương Giang cắn môi không dám tiếp tục động đậy nữa, nhỏ giọng thì thầm: “Hai chữ dịu dàng này không xứng với anh tí nào: Vừa nói xong, trên chân lại truyền đến một trận đau nhức dữ dội: “A… anh cố ý phải không!” Vừa thở hổn hển vừa nhìn chằm chăm hắn.

“Nếu như em đã nói tôi không xứng với sự dịu dàng, vậy tôi cũng không cần thiết phải dịu dàng nữa”

Lâm Hương Giang muốn mở miệng măng người, anh cho rằng đang chơi về đọc nhịu chắc!

“Tám phần là bát tự của tôi với anh không hợp nhau, bị anh quấn lên tôi liền gặp xui xẻo!” Tức giận hừ một tiếng, bị ốm còn chưa khỏi, hiện tại chân còn ngã bị thương rồi Hà Tuấn Khoa giúp cô bôi thuốc, đôi mắt diều hâu hẹp dài liếc nhìn cô, cười lạnh một tiếng: “Nếu như em tin vào những điều nà ngày mai tôi liền tìm một thầy tướng số đến tính xem tôi với em liệu có phải nghiệt duyên không?”

“Không cần tính, chắc chắn là phải”

“Cũng có khả năng chúng ta là duyên phận trời định” Người đàn ông nhướng mi nói.

“Tôi chỉ muốn cùng anh không có duyên phận gì, anh có thể đi ra ngoài được rồi, tôi muốn đi ngủ” Bị dày vò cả nửa ngày, cô cũng đủ mệt lắm rồi.

Đôi mắt đen như mực của người đàn ông khẽ nhíu lại: “Thật đúng là một người phụ nữ vô tâm, lợi dụng tôi xong liền trở mặt không nhận”

Bác sĩ dặn dò Lâm Hương Giang trong hai ngày này không được xuống giường đi lại, thế nhưng số hoa vừa nhập về phòng thí nghiệm cần phải nhanh chóng xử lý, làm sao mà có thể ngồi yên được chứ?

Mới sáng sớm, cô ăn xong bữa sáng, cảm thấy bình tình không còn nghiêm trọng nữa rồi, chuẩn bị đi đến phòng thí nghiệm.

“Xuân Mai, giúp tôi chuẩn bị một chiếc xe lăn” Không thể đi bộ, ngồi xe lăn chắc là cũng được thôi nhỉ.

Xuân Mai là người hầu phụ trách chăm sóc cho đồ ăn thức uống, sinh hoạt thường ngày của cô ở nhà họ Nguyễn Cao, nghe thấy lời phân phó đang định đi thực hiện, vừa xoay người lại liền nhìn thấy người đàn ông gương mặt lạnh lùng đẹp trai đang bước vào, cúi đầu chào hỏi: “Cậu Hà”

Hà Tuấn Khoa gật gật đầu, tiếp theo nói: lăn, hóa ra là đã có tính toán riêng của bản ồi, tự mình bế cô đến đó.

Xe của anh đang dừng ở ngoài cổng, anh ôm cô bước qua đó, cũng quan tâm ánh mắt của những người khác trong nhà họ Nguyễn Cao chiếu tới.

Từ khi anh có được sự cho phép vào ở của ông già, không còn ai ngăn cản mọi hành động của anh nữa, còn xem anh như là đối tượng của cô!

Cũng lười giải thích bất cứ cái gì nữa rồi, thế nhưng không có nghĩa là cô không biết trong lòng ông già đang nghĩ cái gì.

Cô sẽ không để cho ông già được như ý muốn đâu, bởi vì trong lòng từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ tới muốn ở bên anh một lần nữa.

Sau khi bị anh bế lên xe, cô lạnh nhạt cong môi lên, nhẹ giọng chế giễu: “Không phải anh muốn trở thành công cụ đi lại của tôi, lúc nào cũng bế tôi đi lại đấy chứ?”

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm sắc mặt không đổi, bên trong con ngươi tối đen như mực bình thản không gợn sóng, có lẽ không hiểu những lời cô nói kia chả qua là muốn cố ý chọc tức anh.

“Tôi hiện tại là người theo đuổi em, khó có cơ hội được ra vẻ nịnh bợ, trước khi chân của em khỏi hẳn, tôi sẽ bế em đi làm và tan làm”

Nụ cười bên khóe môi cô dần dần biến mất, cạn lời đối mắt với anh vài giây, người đàn ông này đúng thật là… không thú vị!

Nhìn thấy cô bĩu môi, khóe miệng của người đàn ông cũng lặng lẽ mà cong cong lên.

Tới sở nghiên cứu, anh vậy mà lại đã chuẩn bị cho cô một chiếc xe lăn rồi, lúc cô làm việc có thể ngồi làm.

Con ngươi của Lâm Hương Giang khôi phục lại vẻ phức tạp nhìn anh một cái, một người đàn ông trưởng thành cẩn thận đến mức này, có phải là có chút quá đáng sợ rồi hay không?

Thật ra, cô không phải là không biết anh vẫn luôn mà một người cẩn thận tỉ mi.

Người đàn ông như thế này cũng nguy hiểm quá rồi, chỉ cần không cẩn thận liền sẽ bị anh công chiếm lấy thành lũy nội tâm.

“Đi vào làm việc đi, đợi đến lúc tan làm tôi sẽ đến đón em.”

“Anh rất nhàn rỗi sao? Không phải có hạng mục rất lớn cần phải làm sao?” Cố ý đuổi người với vẻ lạnh lùng, thật ra trong lòng đã loạn lắm rồi. Hà Tuấn Khoa gần đây thật ra cũng không bận lắm, một tay đút vào túi quần, ánh mắt, trong mắt lóe ra tia sáng: “Hạng mục của tôi với nhà họ Nguyễn Cao các em đã hợp tác xong rồi, người phụ trách hiện đại chủ yếu là anh trai ruột của em”

Nguyễn Cao Cường? Chẳng tránh mấy ngày gần đây đều không nhìn thấy anh ta, hóa ra là bị ông già tự chủ trương tiếp được hạng mục lớn ngăn chặn rồi “Anh thật sự bằng lòng chia một hạng mục lớn như vậy cho người khác cơ.”

“Nếu như em có thể trở về bên tôi, cho dù cho nhà họ Nguyễn Cao cái hạng mục đó thì cũng đáng giá” Người đàn ông khôi ngô tuấn tú kiêu ngạo nói ra những lời nói như vậy, ai có thể không rơi vào tay giặc được chứ?

Lâm Hương Giang cảm thấy cùng anh nói thêm một câu nữa sẽ làm cho bản thân vô vị chết mất, hô lên một tiếng: “Hoa Xuân, đẩy chị vào”

Làm việc một mạch đến khi chạng vạng tối, Lâm Hương Giang hôm nay đã làm thí nghiệm vài lần, kết quả đều có chút không quá hài lòng.

Hoa Xuân bước vào nói: “Chị Ánh, con trai của chị lại đến tìm chị kìa”

Lâm Hương Giang bị thí nghiệm lăn qua lăn lại đến mức đầu óc có chút choáng váng, vẫn là nên tạm dừng một chút thôi, thu dọn lại dụng cụ thí nghiệm: “Để cho thằng bé vào đi”

Một loạt tiếng bước chân bạch bạch bạch chạy vào trong: “Mẹ ơi, con cùng với ba đến đón mẹ tan làm đây”

Lâm Hương Giang vừa quay đầu lại, nhìn thấy con trai, còn có Hà Tuấn Khoa.

Cô có chút hối hận, sao lại không nghĩ ra rằng con trai đến rồi thì anh nhất định cũng sẽ đến, không nên để cho tên nhóc này vào đây mới đúng.

Cô bảo Hoa Xuân giúp đỡ thu dọn lại ống nghiệm ở trên bàn.

“Mẹ ơi, hôm nay mẹ làm thí nghiệm gì vậy? Hương thơm hôm nay không giống so với lần trước.”

“Con vẫn còn nhớ hương thơm lần trước như thế nào sao?”

“Nhớ ạ, hương thơm lần trước có chút ngọt ngọt thơm mát của trái cây, còn lần này hoàn toàn đều là hương hoa”

“Cái mũi nhỏ này của con cũng nhạy bén thật đấy” Cô gập đầu ngón tay lại chạm nhẹ vào mũi của thăng bé.

“Mẹ đã từng nói muốn chế tạo ra hương thơm thì phải ngửi được mùi hương trước, con đều nhớ.”

“Con trai vậy mà lại có thiên phú như vậy, em có thể đưa thẳng bé theo làm thí nghiệm” Hà tuấn Khoa nói.

Lâm Hương Giang nhìn về phía con trai, suy tư một lát rồi hỏi: “Con có thích làm thí nghiệm không?”

“Thích ạ! Mẹ nói có một loại hương thơm chỉ cần ngửi là có thể làm dịu thần kinh, khiến cho mọi người ngủ ngon hơn đúng không ạ?”

Lâm Hương Giang gật gật đầu: “Đúng vậy”

“Vậy mẹ dạy cho con làm loại hương này cho ba đi ạ, ba luôn nói là buổi tối không ngủ được”

Lâm Hương Giang nghe thấy vậy liền nhìn về phía người đàn ông đối diện, anh sẽ không ngủ được sao? Bị mất ngủ sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi