TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 280: Người phụ nữ này anh không cần, tôi cần

Bị con trai hỏi như vậy, Lâm Hương Giang mới nhớ đến hai cha con họ cũng thế, cô quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẩm của Hà Tuấn Khoa Cô cảm thấy cái nhìn của anh ta như thể cô đã làm chuyện gì có lỗi với anh ta vậy!

Thu hồi lại ánh mắt, hẳng hẳng giọng nói: “Anh bạn nhỏ, không nên hỏi nhiều như vậy”

Cô ấy vừa nói vừa xoa đầu cậu con trai Ở bên cạnh, âm giọng thanh lạnh của người đàn ông cất lên nói tiếp lời của cô: “Nếu nói như vậy, là một người đang đi theo đuổi, tôi có thể hỏi đúng không?” Hà Tuấn Khoa nhếch bờ môi mỏng liếc nhìn cô.

Lâm Hương Giang chỉ có thế nhìn anh ta lần nữa, nhướng mày nói: “Người đang theo đuổi như anh vẫn nên an phận một chút, nhiều chuyện quá sẽ khiến người khác thấy ghét đó”

Hà Tuấn Khoa híp híp mắt, trên người toát ra một cỗ khí tức nguy hiểm, cô ấy nhìn trúng người khác, anh ta hỏi một câu cũng không được sao?

“A con biết mẹ nhìn trúng ai rồi, chính là cái cô xinh đẹp ở trên sân khấu đó!” Lâm Thanh Dương chỉ chỉ vào Đào Hương Vĩ trên sân khấu, rồi đột nhiên kêu lên kinh ngạc: “Mẹ ơi, mẹ không thích ba của con, lẽ nào vì mẹ …thích phụ nữ sao?”

Nếu đúng là như thế, ba cũng thật là đáng thương, cho dù ông ấy có theo đuổi thế nào thì mẹ vẫn sẽ không thích ông ấy!

Lâm Hương Giang suýt chút nữa bị dọa đến rớt hàm, thích phụ nữ ư? Trong đầu đứa bé này đang nghĩ đến cái gì vậy chứ?

Một cơn ớn lạnh ập đến bên cạnh, Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nhìn cô ấy, dường như còn có chút oán hận?

“Em từ lúc nào lại quay sang thích phụ nữ thế? Hả?” Bàn tay to lớn của người đàn ông đang nắm chặt cánh tay cô ấy, khuôn mặt anh tuấn ép gần hơn vào khuôn mặt cô.

Lâm Hương Giang thật sự bái phục hai người đàn ông một lớn một nhỏ này, đây là cái gì với cái gì vậy trời?

Cô ấy cố ý trả lời: “Tôi đã sớm thích từ lâu rồi, vì thế anh đừng lãng phí tâm tư để theo đuổi tôi nữa, tôi không có cảm giác với anh!” Lời nói xong cô cũng rút cánh tay lại, quay đầu tiếp tục xem phần biểu diễn trên tivi, Hà Tuấn Khoa đen mặt nhìn chằm chằm vào sau gáy cô ấy, có cảm xúc hay không không phải cô ấy nói là được.

Trên tivi, Đào Hương Vi đã đi hết sàn diễn, tiếp theo là phần biểu diễn tài năng nghệ thuật “Kính thưa ban giám khảo cùng toàn thể khan giả, tôi là Đào Hương Vĩ thí sinh mang số báo danh không chín, bây giờ tôi xin hát tặng mọi người một bài hát, bài hát mang tên [Tôi ở một góc nào đó bị cảm lạnh].”

Nghe đến tên bài hát, có người bắt đầu bàn tán: “Nghe tên bài hát đã thấy không hay chút nào, sao lại hát loại nhạc này chứ?”

“Đúng đó, tụt hết cả hứng thú…”

“Mọi người không biết, cô ấy là một nhân viên phục vụ, không lên sàn diễn được” một cô gái trong đám đông thong thả nói với người khác.

Đào Hương Vi nghe thấy tiếng bàn tán ở bên dưới, nhưng cô ấy vẫn giữ được phong thái như cũ không hề biến sắc nói: “Nước hoa của cô Nguyễn Cao có tên gọi là tương tư, tôi cảm thấy bàn hát này rất hợp với loại nước hoa đó.”

Không cần giải thích nhiều, cô ấy ra hiệu cho ban nhạc bắt đầu, khi những tiết tấu vui tai trong trẻo ban đầu vang lên, cô ấy nhắm mắt bước vào thế giới riêng của mình.

Khi cô ấy cất tiếng hát câu đầu tiên, người nghe bên dưới liền muốn quỳ xuống!

Trời ơi, đây là thanh âm của thần tiên nào vậy! Đơn giản là âm thanh của tự nhiên!

Những người vừa nãy còn giễu cợt cô ấy đều kinh ngạc, tất cả mọi người đều say đắm với thanh âm của cô ấy.

Đáy mắt Lâm Hương Giang lóe sáng, quả nhiên đã không nhìn nhầm Đào Hương Vĩ, cô ấy cảm thấy bản thân mình đã khai quật được vật báu!

Thanh âm trong trẻo giống như yêu tinh đến từ u cốc, và cô ấy chính là hóa thân của bách hợp u cốc, trong trẻo, lạnh lùng tao nhã.

Bài hát này mang theo một chút buồn, thật sự khơi dậy từng chút từng chút hoài niệm trong lòng người nghe.

Sau khi Đào Hương Vi hát xong, cả sân khấu là một bầu tĩnh lặng, mọi người vẫn còn chưa thoát ra khỏi âm nhạc.

Cho đến khi Lâm Hương Giang đứng lên vỗ tay dành tặng cô ấy, mọi người mới tỉnh lại từ trong giấc mơ, tiếng vỗ tay nhanh chóng vang lên như sấm rền..

Nguyễn Cao Cường vẫn luôn hướng mắt về người phụ nữ trên sân khấu, cô ấy vẫn là người phụ nữ có sức hút lớn nhất đối với anh.

Ngẩn ngơ hồi tưởng về năm đó, lúc mà hai người bọn họ còn đang học đại học, cô ấy thích hát cũng rất thích biểu diễn.

Đêm hội nào của trường, cô ấy cũng đều lên sân khấu biểu diễn.

Cô ấy lúc đó là hoa khôi của trường mà bất cứ bạn học nam giới nào cũng muốn theo đuổi.

Bọn họ làm thế nào mà quen biết nhau?

Nghĩ đến thật sự buồn cười…

Có lần vì trốn tránh người tỏ tình, cô ấy đã chạy đến rừng cây ở quả núi phía sau trường học, trực tiếp trèo lên cây, sau đó đụng trúng vào anh lúc ấy cũng đang nằm trên một cành cây to.

Đó là một buổi trưa hè nóng nực, anh ấy mặc quần đen kết hợp với chiếc sơ mi màu trắng tinh khiết, cách ăn mặc tuy đơn giản nhưng không thể che giấu đi được dáng vẻ cao quý của anh ta Cô ấy trèo lên cây, vừa nhìn thấy anh liền mất hồn, nam nhân theo đuổi cô ấy nhiều như vậy, dáng dấp cao ráo đẹp trai cũng không phải không có, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp được một người con trai tuấn lãng như vậy.

Một cô gái vội vàng hoảng hốt xông vào thế giới yên tĩnh của anh, từ đó cũng có những cảm xúc lẫn lộn.

Cho đến hôm nay, mỗi lần hồi tưởng lại lần gặp gỡ bất ngờ đó, Nguyễn Cao Cường đều cảm thấy ông trời dường như đang trêu đùa anh.

Nếu sớm biết bản thân không thể yêu người ta, cũng không thể để được yêu, anh ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý kết bạn với cô ấy.

Cô ấy thật sự là một cô gái táo bạo lại chủ động, chủ động theo đuổi anh, một người hoàn toàn không nghĩ đến chuyện hẹn hò yêu đương khi còn đi học như anh, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại bị cô mê hoặc.

Tiếng vỗ tay lần nữa đã kéo suy nghĩ của anh quay lại, Lâm Hương Giang quay đầu nói với anh: “Anh, người phụ nữ này anh không cần, nhưng em cần”

Không nghỉ ngờ gì nữa, Đào Hương Vì được lựa chọn là người đại diện cho sản phẩm nước hoa mới.

Hoàng Lê Cẩm Ly suýt chút nữa thì tức phát điên, cô gái nhân viên phục vụ đáng ghét đó mà lại vượt qua cô trở thành người đại diện!

Cô ta lạnh lùng nhìn chăm chằm vào Đào Hương Vi đang đứng trên sân khấu, đừng cho rằng thắng được cuộc thi này sẽ thực sự có thể giành được quyền phát ngôn đại diện.

Sau khi kết thúc hoạt động, mọi người đều đã ra về Ở sau sân khấu, Nguyễn Cao Cường vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng: “Tôi không đồng ý để cô ấy trở thành người phát ngôn.”

“Anh, nước hoa là sản phẩm của em, tìm người đại diện cũng là do em lựa chọn, anh không quản được”

“Chỉ cần em là em gái anh, thì anh có quyền quản”

Lâm Hương Giang nhìn thẳng vào anh không chớp mắt, trầm mặc vài giây rồi mới lên tiếng: “Em mặc kệ anh và cô ấy trước đây có chuyện gì, nhưng hiện tại hai người đã không còn ở bên nhau nữa, cô ấy làm người đại diện cho em, không làm anh chướng mắt đâu?”

Nguyễn Cao Cường ánh mắt ngưng đọng: “Anh không muốn cô ấy lao mình vào cuộc sống phải xuất đầu lộ diện”

Lâm Hương Giang nghe xong giật mình, rồi bật cười thành tiếng: “Không ngờ anh trai em lại có tư tưởng phong kiến như v chẳng qua chỉ là chụp hình quảng cáo, làm người đại diện của sản phẩm thôi mà, một công việc hết sức bình thường! Xem ra anh bị nhiễm độc bởi suy nghĩ ngoan cố của ông già rồi”

Khuôn mặt Nguyễn Cao Cường vẫn trầm mặc như cũ, không phải tư tưởng của anh phong kiến ngoan cố, nhìn thấy cô ấy biểu diễn trước mặt bao nhiêu người như vậy, còn ăn mặc gợi cảm như thế, trong lòng anh thấy không thoải mái.

“Nói thêm nữa, cô ấy cũng đồng ý ký hợp đồng với em rồi, làm người đại diện cho sản phẩm của em, nếu anh muốn ngăn cản, chỉ bằng trước tiên cứ đi hỏi ý kiến cô ấy xem sao?” Lâm Hương Giang cảm thấy anh cô đang chuyện bé xé ra to Ở bên cạnh, Hà Tuấn Khoa và con trai vẫn đang đợi Lâm Hương Giang, nhìn thấy cô ấy tranh luận với Nguyễn Cao Cường, vẫn luôn đứng yên không lên tiếng tham gia.

Bây giờ xem ra, cô gái tên Đào Hương Vi kia và Nguyễn Cao Cường có ân oán gì đó?

“Nếu như em đã chọn được người đại diện, chi bằng việc tuyên truyền và đóng gói sau này giao cho anh xử lý, anh có đội ngũ chuyên nghiệp, có thể giúp em tạo ra hiệu quả phát ngôn lý tưởng nhất” Hà Tuấn Khoa lên tiếng.

Lâm Hương Giang nghe xong chuyển hướng ánh mắt sang nhìn anh ra, nói thật, tập đoàn Khoa Đăng có một ty giải trí, giao việc người đại diện phát ngôn cho anh ta xử lý chắc chẩn là thích hợp nhất.

Chỉ là… cô không muốn có quá nhiều sự qua lại với anh ta, việc này nếu phiền đến anh †a, sau này nói không chừng sẽ có càng nhiều chuyện vướng mắc thêm.

“Không cần đâu..” Lâm Hương Giang đang định từ chối, thì bị ngắt lời.

“Đừng vội vàng từ chối anh, em cứ suy nghĩ kỹ đi rồi trả lời sau cũng được” Hà Tuấn Khoa nói.

Nguyễn Cao Cường lại lên tiếng: “Anh sẽ đi khuyên cô ấy, em vẫn nên tìm thêm người đại diện phát ngôn khác đi” Anh ta nói xong liền rời đi.

Lâm Hương Giang kinh ngạc, bây giờ anh ấy sẽ không đi tìm Đào Hương Vi đó chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi