TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 283: Thứ tôi muốn, anh không cho được

Đào Hương Vi cảm giác được lực tay của anh đang nới lỏng dần, trái tim cũng theo đó lần nữa rơi hãng xuống mức thấp nhất.

Biết rõ anh ra không thể đáp ứng quay lại, còn muốn nói ra những lời này, đây chẳng phải tự chuốc họa vào thân sao?

Hiện nay, cô thêm một lần nữa nhìn rõ khuôn mặt anh, bề ngoài quan tâm cô, nhưng thực ra là đang lo sợ bị người khác biết được mối quan hệ đã từng tồn tại giữa bọn họ.

Trái tim như bị ai cứa vào, đau đến không thể hô hấp được…

Rất muốn đánh cho mình một đám, tại sao vẫn còn ảo tưởng về anh ta?

Trái tim cô rất đau, nhưng vẫn tỏ ra dáng vẻ không sao, lạnh nhạt cất tiếng cười trào phúng: “Anh xem, thứ tôi muốn, anh căn bản không cho được! Nếu đã như thế, hi vọng anh đừng cố bày ra dáng vẻ đối xử tốt với tôi nữa, anh có biết anh như này là rất ích kỷ, khiến người khác cảm thấy rất chán ghét!”

Nguyễn Cao Cường trầm mặc, cứ để mặc cô phát tiết, mảng chửi anh để trút hết những ấm ức cô đã phải chịu đựng những năm qua, anh vẫn rất đỗi bình tĩnh.

“Ngoài điểm này ra, em muốn tiền hoặc những thứ khác đều được” Mất một lúc lâu, anh mới trầm giọng nói.

Đáp án này đối với cô mà nói lại là sự đả kích lớn hơn, anh ta sao có thể tàn nhẫn như vậy?

Nghiến chặt răng, nuốt nỗi tức giận và khổ đau xuống, cô cười lạnh: “Ha, không phải anh thật sự cho rằng tôi muốn quay lại với anh đấy chứ? Tôi nói cho anh biết, suốt cuộc đời nay tôi cũng không thể tha thứ cho anh, tôi đối với anh bây giờ chỉ có chán ghét mà thôi!”

Cố ý nói ra những lời tàn nhẫn, quay.

người bước nhanh rời đi, đoạn tuyệt như thế, cô ước rằng một đời này sẽ không gặp lại anh ta nữa Nguyễn Cao Cường một thân cao lớn vẫn đứng nguyên tại chỗ, đưa tay muốn kéo cô ấy lại, nhưng chỉ chạm được vào tay áo cô, bàn tay duỗi ra nằm vào không trung.

Trơ mắt nhìn cô rời đi ngày một xa, đã không còn dũng khí để ngăn cản cô nữa.

Anh làm sao không rõ bản thân mình đã không còn tư cách đi truy hỏi về chuyện của cô, nhưng anh không thể khống chế được con tỉm mình…

Lâm Hương Giang tìm thấy anh trong một góc yên tĩnh, trên đất đã có rất nhiều đầu mẩu thuốc lá, trong tay anh vẫn đang kẹp điếu thuốc đang cháy dở một nửa.

Từ ngày quen biết anh, đây là lân đầu tiên trông thấy anh hút thuốc.

Cô đi đến, cố ý trêu chọc: “Sao thế? Bị vứt bỏ rồi sao?”

Nguyễn Cao Cường không nhìn cô, vẫn hút điếu thuốc còn dang dở.

Lâm Hương Giang nở nụ cười trên môi, giật đi điếu thuốc trên tay anh, ném xuống nền đất dập tắt.

“Được rồi, đừng hút nữa”

Lúc này Nguyễn Cao Cường mới quay đầu nhìn cô, ánh mắt u ám, có chút dọa người, lúc mở miệng nói, âm giọng khàn khàn: “Anh biết không thể gặp cô ấy, nhưng anh ở đây… Thật sự rất nhớ cô ấy” Anh chỉ chỉ vào vị trí trái tim của mình.

Lâm Hương Giang định nói gì đó, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, không thốt lên lời.

Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô bỗng thấy đau lòng.

©ô rất rõ loại tư vị này, muốn gặp nhưng không thể gặp, rõ ràng người mình yêu ở ngay trước mắt, nhưng chỉ có thể cự tuyệt lân này đến lần khác, đẩy ra hết lần này n khác.

“Được rồi, cùng lắm là em đổi người phát ngôn, anh đỡ phải nhìn thấy cô ấy nhiều.”

Mặc dù Đào Hương Vi thật sự phù hợp trở thành người phát ngôn cho sản phẩm của cô, nhưng cô không muốn nhìn thấy anh của mình đau khổ như vậy.

Nhưng Nguyễn Cao Cường läc đầu, nhàn nhạt nói: “Không cần đâu, anh không nên nhúng tay vào việc của cô ấy, huống hồ đây là tư cách cô ấy chiến thắng giành được.”

“Anh chắc chắn?”

Nguyễn Cao Cường rất nhanh hồi phục lại vẻ anh tuấn ưu nhã thường thấy, một người trông ấm áp như anh kỳ thực lại khiến người khác khó mà nắm bắt được tâm tư của anh “Bây giờ anh chỉ quan tâm là em có định để đội ngũ của Hà Tuấn Khoa làm công tác tuyên truyền giúp em không?”

Ánh mắt Lâm Hương Giang lóe sáng, dừng lại hai giây mới trả lời: “Việc của em sao phải làm phiền đến anh ta?

Không muốn nợ anh ta cái gì nữa, huống hồ hiện tại cô vẫn đang đau đầu nghĩ xem làm thế nào thì anh ta mới không đến quấy rầy cô nữa “Đúng rồi, anh biết cô ấy có một cô con gái không?” Bỗng nhiên nhớ đến kết quả điều tra của Hà Tuấn Khoa.

Nguyễn Cao Cường thần sắc dửng dưng: “Em hỏi cái này làm gì?”

Nhìn biểu cảm của anh ấy hiển nhiên là đã biết, Lâm Hương Giang lại hỏi: “Vậy anh đã gặp qua con bé đó chưa?”

Anh nhíu mày, đối với con của cô, trong lòng anh không muốn quan tâm quá nhiều, dù sao đó cũng là đứa con của cô ấy và người đàn ông khác, anh sợ biết càng nhiều, trong lòng càng khó chịu.

Kỳ thực ngay từ khi bắt đầu biết cô ấy có con với người khác, anh đã ghen tị đến mức muốn giết chết anh ta.

“Chưa từng gặp” Anh trả lời mặt không biểu cảm.

Lâm Hương Giang khó hiểu thở hät ra, chưa từng gặp cũng tốt… nhưng rất nhanh tâm tình lại trở nên nặng nề.

Theo ý của Hà Tuấn Khoa, tin tức mà anh ta điều tra được là cha của đứa con của Đào Hương Vi chính là Nguyễn Cao Cường.

Đứa con là của anh ấy, vậy có khi nào cũng có yếu tố di truyền kia?

Nhưng bây giờ, cô vẫn không thể nói chuyện đứa con với anh ấy.

“Chuyện quá khứ của cô ấy em nghĩ anh có thể giải quyết, có điều muốn ngăn chặn việc này không xảy ra lần nữa, thì phải tìm ra người đứng đãng sau” Lâm Hương Giang lập tức chuyển sang chủ đề khác.

“Em cho rẵng ai là người đứng đãng sau chuyện này?” Nguyễn Cao Cường nghe giọng điệu của cô, dường như đã biết được gì đ: Lâm Hương Giang nhún vai: “Đáp án rất dễ đoán, gần đây ai đang theo đuổi anh?”

Đôi mắt phượng của Nguyễn Cao Cường híp lại: “Hoàng Lê Cẩm Ly?”

“Thông minh” Cô ấy vỗ vỗ vai anh: “Có điều tốt nhất anh nên tìm được chứng cứ đã rồi mới đến tìm cô ta, nếu không cô ta sẽ không thừa nhận đâu.”

Nguyễn Cao Cường ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu là cô ta, thì dễ xử lý thôi.”

Cuối cùng vẫn là Nguyễn Cao Cường giúp cô tìm đội ngũ quay quảng cáo, và đội ngũ tuyên truyền.

Mặc dù tập đoàn Nguyễn Cao không tham gia vào lĩnh vực giải trí, nhưng muốn giúp cô làm tốt chuyện này không khó.

Hà Tuấn Khoa ngược lại cũng không tức giận, hoàn toàn thể hiện thái độ cho dù cô ấy làm gì cũng đều ủng hộ.

Rất nhanh sau đó, Lâm Hương Giang dẫn đội ngũ đi quay quảng cáo tuyên truyền Lấy bối cảnh là một cánh đồng hoa oải hương, Đào Hương Vi mặc một chiếc váy trằng đứng trong cánh đồng hoa đó, đợi quay.

Lâm Hương Giang đứng bên ngoài xem, đạo diễn nói rồi, nếu thuận lợi, thì hôm nay có thể quay xong Đào Hương Vi rất có thiên phú về diễn xuất, đạo diễn chỉ đạo một chút, cô ấy liền lĩnh hội được ngay, rồi sau đó diễn theo yêu cầu của đạo diễn, quảng cáo tuyên truyền quay ba lần đã xong.

“Rất tốt, buổi quay hình kết thúc thuận lợi!” Đạo diễn hô một tiếng, cả nhà đều thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Hương Giang xem đoạn phim vừa quay xong, xem ra rất vừa ý, chỉ cần chờ biên tập hậu kì nữa là xong “Hương Vì, biểu hiện của cô hôm nay rất tốt, xem ra cô chính là nhân tài diễn xuất đó, tại sao cô lại không đi theo nghiệp diễn nhỉ?”

Lâm Hương Giang cười hỏi.

Trong mắt Đào Hương Vì hiện lên một chút tiếc nuối không đành: “Tôi cũng muốn, nhưng không có cơ hội.”

“Nói như vậy là cô thực sự muốn đóng phim sao?”

“Muốn cũng không có tác dụng, tôi không có một chút kinh nghiệm nào, cũng sẽ không có ai cần tôi, người như tôi, chỉ có thể đóng vai phụ được thôi” Cô ấy ngược lại hiểu rất rõ về bản thân mình.

Lâm Hương Giang còn muốn nói gì nữa, nhưng điện thoại của cô đột lại có cuộc gọi đến.

“Tôi nghe điện thoại chút” Đào Hương Vi bấm nút nghe “Thầy Dư? Cái gì ạ? Thầy nói Mai Nhi đột nhiên phát bệnh ạ? Vâng… tôi sẽ qua đó ngay bây giờ” Đào Hương Vi cúp điện thoại, thần sắc đã bắt đầu căng thẳng: “Con gái tôi phát bệnh ở trường, tôi…”

*Tôi đưa cô qua đó” Lâm Hương Giang lập tức nói.

“Không cần, tôi tự bắt xe qua đi “Chỗ này không tiện gọi xe, tôi lái xe đưa cô đi sẽ nhanh hơn” Lâm Hương Giang chủ động kéo tay cô ấy nhanh chóng đi về phía ô tô.

Đào Hương Vi không muốn để Lâm Hương Giang gặp con gái mình, cô ấy dù sao cũng là em gái của Nguyễn Cao Cường, nhưng tình hình hiện tại gấp quá rồi, cũng không lo nghĩ được nhiều như thế, chỉ có thể ngồi xe của cô ấy đi vậy.

Lâm Hương Giang trực tiếp lái xe thẳng đến trường học, rồi đi vào cùng cô ấy.

Trong văn phòng giáo viên, cô ấy nhìn thấy con gái của Đào Hương Vị, sau khi nhìn kỹ dáng vẻ của đứa trẻ, cô nhất thời giật mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi