TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 304: Tôi không muốn để cô lừa

Ngẩng đầu nhìn người đàn ông cười như không cười che môi, anh cố ý đánh lén cô ở trước mọi người!

Bên cạnh đã có mấy bác gái bay chú ý tới, hú hí với nhau ở nới công cộng chắc các bác cảm thấy rất chướng mắt.

Lâm Hương Giang lập tức kéo Hà Tuấn Khoa đi sang bên khác.

“Mời anh im lặng đi theo đẳng sau em, không cho phép anh lại đánh lén, có nghe hay không?” Cô nghiêm túc nói với người đàn ông.

“Anh chỉ hôn người phụ nữ của mình một chút thôi, có gì mà không thể?” Hà Tuấn Khoa nhíu mày lại, ai dám quản rộng như vậy?

“Không thể! Thể hiện tình cảm nơi công cộng sẽ khiến mọi người phẫn nộ, anh không biết à?”

Nhìn cô giống như con mèo xù lông, anh mới thỏa : “Em nói cái gì là làm cái đó.”

Lâm Hương Giang thở một hơi thở, cũng may bây giờ anh không khó để khai thông.

Thật vất vả mới chọn xong nguyên liệu nấu ăn, hai người cùng nhau xếp hàng tính tiền, bởi vì là cuối tuần, nên có không ít người, đội ngũ xếp hàng rất dài.

Lúc này, Hà Tuấn Khoa cao lớn có vẻ như hạc giữa bầy gà, cộng thêm anh mặc đồ hiệu giày da, trời sinh có một khí chất siêu phàm, càng làm cho người ta chú ý.

Đoàn người chen chúc, Hà Tuấn Khoa che cô ở trước người, tư thế người lạ chớ tới gần này làm cho người phía sau không dám dựa vào gần anh quá.

Đến lượt bọn họ tính tiền, Lâm Hương Giang đưa nguyên liệu nấu ăn cho nhân viên thu ngân quét mã, cô quay đầu thấy anh đang nhìn chằm chằm giá hàng bên cạnh đến xuất thần Cô cũng không chú ý xem trên giá hàng là cái gì mà mở miệng: “Anh muốn mua cái gì sao?”

Nhân viên thu ngân nhìn lại, hơi mập mờ nhìn bọn họ, sau đó nói: “Thưa anh, những thứ này đều là hàng mới nhất ngày hôm nay, không bằng anh mua hai hộp về thử một chút?”

Giờ Lâm Hương Giang mới nhìn rõ trên giá hàng bày… bao cao su!

Không cần suy nghĩ cô lập tức từ chối nói: “Không cần, chúng tôi không cần thứ này”

Nhân viên thu ngân cười: “Nói như vậy hai vị bắt đầu kế hoạch sinh con sao? Vậy thì đúng là không cần.”

Mặt Lâm Hương Giang méo xệch, kế hoạch sinh con cái gì? Nói bậy bạ gì đấy!

Nhân viên thu ngân vừa dứt lời, Hà Tuấn Khoa cầm hai hộp qua: “Tính tiền thêm hai hộp này”

Lâm Hương Giang trừng mắt nhìn hai hộp: “Anh… Anh mua nhiều như vậy làm cái gì?

“Đương nhiên là dùng với em” Nếu không còn có thể làm gì? anh hơi buồn cười nhìn cô.

“Anh…” Gò má cô trong nháy mắt bùng nổ, làm sao anh lại thản nhiên nói lời như vậy ở trước mặt nhiều người như vậy!

“Mấy người muốn hay là không muốn?”

Nhân viên thu ngân bị bọn họ gây hồ đồ.

Người phía sau cũng đợi không nổi đang thúc giục: “Mua chút đồ cũng phải lâu như vậy sao?”

Câu nói này làm cho mọi người xung quanh đều nhìn bọn họ, Lâm Hương Giang ngại ngùng muốn tìm một cái lỗ để chui vào!

“Muốn muốn muốn, tính tiền mau! Một giây cô cũng không đợi được, nhanh tính tiền rồi rời đi.

Đi ra từ siêu thị, mặt của Lâm Hương Giang vẫn đỏ, cô xách túi đồ đi nhanh ở phía trước, người đàn ông không nhanh không.

chậm đi theo phía sau cô.

“Anh có thể đi nhanh lên một chút hay.

không?” Đi tới bên cạnh xe, cô quay đầu nhìn người đàn ông đang chậm rề rề.

Hà Tuấn Khoa đi tới trước mặt cô, nhìn chằm chăm khuôn mặt ửng đỏ của cô, đáy mắt hiện lên vẻ hứng thú: “Sao mặt còn đỏ?”

Lâm Hương Giang vô thức sờ sờ mặt: “Nào có?”

Thấy vẻ mặt muốn cười nhưng không được cười của anh, cô nghĩ đến chuyện vừa rồi, tức giận nói: “Lần sau anh muốn mua thứ kia, làm phiền anh tự đi mua”

“Thứ gì vậy?” Anh giả bộ hồ đồ cùng với cô?

“Chính là… Chính là cái bao này!” Đừng để cô nói rõ ràng như vậy chứ?

“Lúc đầu anh định tự mua, vừa lúc hôm nay tới siêu thị nên thuận tiện mua, mà em cũng cần dùng”

“Em? Ai nói em phải dùng!”

Hà Tuấn Khoa nhíu mày: “Không cần sao? Không phải em nói, hiện tại không thể có con sao? Thật ra anh không muốn dùng, chỉ là sợ xảy ra ngoài ý muốn, em sẽ trách anh, huống chỉ anh cũng không muốn lừa em: Lý lẽ gì cũng bị anh nói xong, cô còn có thể nói cái gì?

“Anh… Em..” Cô âm ừ một hồi lâu mà không nói được gì Cô điên rồi mới thảo luận loại vấn đề này với anh ở lề đường!

“Quên đi, về nhà nấu ăn, nếu không con trai tới sẽ không có cơm ăn” Cô xoay người lên xe Hà Tuấn Khoa nhếch môi, lên xe từ bên kia.

Lâm Hương Giang đã nấu ăn xong, con trai cũng tới Nghe thấy tiếng chuông cửa, tạp đề cũng không kịp cởi cô kích động đi mở cửa cho con trai “Thanh Dương!”

“Mẹ!

Hai mẹ con ôm nhau, rất nhớ đối phương.

“Chị Giang.”

Lâm Hương Giang đang đảm chìm trong vui sướng vì gặp mặt con trai, không phát hiện còn có An Thu Huyền theo con trai tới.

Nghe thấy tiếng xưng hô này, cô ngẩng đầu nhìn lại và giật mình trong chốc lát.

Lúc này, Hà Tuấn Khoa cũng đã đi tới, An Thu Huyền lập tức cười chào hỏi anh: “Anh Tuấn Khoa, dì Hà Hàm Bội bảo em đưa Thanh Dương qua đây, còn nói em tới làm việc giúp anh, dù sao em là trợ lý riêng của anh, rất nhiều chuyện vẫn còn cần em chuẩn bị”

Lâm Hương Giang nhìn vẻ mặt vô hại còn cười đến đơn thuần của An Thu Huyền, cô ta gọi cô là chị, gọi Hà Tuấn Khoa là anh, rồi lại nói là trợ lý riêng của anh, từ trong ra ngoài để lộ ra vẻ một kỹ nữ.

Hà Tuấn Khoa cau mày, hiển nhiên không biết An Thu Huyền sẽ đến.

Lần trước anh để cho cô ta trở về nhà họ Hà đã nói rồi, không có việc gì không cần cô †a qua đây.

Anh tuyên bố tin tức mình đính hôn với Lâm Hương Giang, chị cả không gọi điện thoại tới hỏi, nhưng bây giờ lại bảo An Thu Huyền qua đây?

“Được rồi, anh Tuấn Khoa, em giúp anh mang quần áo theo yêu cầu đến, anh qua bên này tương đối vội vội vàng vàng, lần trước em không giúp anh mang được bao.

nhiêu quần áo, lần này mang chắc là đủ An Thu Huyền mang một vali hành lý lớn tiến vào.

“Chị Giang, những quần áo này làm phiền chị treo lên tủ quần áo, hay là bây giờ em sẽ giúp anh Tuấn Khoa treo lên?” An Thu Huyền nhìn về phía Lâm Hương Giang hỏi.

Lâm Hương Giang liếc mắt nhìn Hà Tuấn Khoa, anh sống rất tinh xảo, luôn luôn có trợ lý riêng chăm sóc anh!

Không đợi Lâm Hương Giang lên tiếng, Hà Tuấn Khoa kéo vali hành lý: “Việc này về sau cô không cần làm” Anh không thể không thấy ánh mắt muốn lăng trì anh của Lâm Hương Giang.

An Thu Huyền giật mình, ra dáng rất hiểu chuyện: “A… Em hiểu, về sau có chị Giang chăm sóc anh, quần áo của anh đương nhiên là chị ấy giúp anh xử lý”

Lâm Hương Giang muốn nói cô không phải trợ lý riêng của anh, không có nghĩa vụ giúp anh xử lý quần áo, chỉ là bây giờ nói lời như vậy, chẳng phải là cho người phụ nữ khác một cơ hội xử lý quần áo của anh?

Cô nhàn nhạt mỉm cười nói với An Thu: “Làm phiền cô đưa Thanh Dương qua đây rồi “Không phiền, trước đây lúc anh Tuấn Khoa bận rộn, em cũng hỗ trợ chăm sóc.

Thanh Dương”

Nụ cười bên môi Lâm Hương Giang càng phai nhạt…

“Được rồi, anh Tuấn Khoa, em còn mang giúp thuốc ngày thường anh hay uống” An Thu Huyền nói, rồi đi vào nhà, bỏ một túi thuốc trong tay lên trên bàn.

Lâm Hương Giang nhìn những thuốc kia, hơi kinh ngạc hỏi Hà Tuấn Khoa: “Thuốc?

Anh phải uống thuốc gì?”

“Là như vậy, trước đây vì tìm chị, nên bình thường anh Tuấn Khoa cơm nước không đều đặn, có đôi khi bận rộn công việc cũng sẽ quên ăn, cho nên dạ dày của anh ấy không tốt, có đôi khi còn bị đau dạ dày, những thuốc này đều là thuốc dạ dày bác sĩ kê cho anh ấy” An Thu Huyền chủ động trả lời thay anh Lâm Hương Giang trầm mặc trong chốc lát, mà An Thu Huyền lại lấy ra một vật và nói với Hà Tuấn Khoa: “Còn có loại tinh dầu này.

giúp anh ấy ngủ ngon, anh cũng quên mang, anh luôn là mất ngủ, nên em vẫn lo lắng anh không ngủ được, nhưng nghĩ đến chuyện chị Giang đã trở về, bây giờ anh mới có thể ngủ ngon”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi