TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 309: Tôi không điên

“Cao Ánh!” Nguyễn Cao Cường thấy Lâm Hương Giang sắp ngất xỉu thì vội vàng đỡ lấy cô.

“Cao Ánh, con… con làm sao vậy? Con thấy không thoải mái chỗ nào à?” Bùi Lăng Sen cũng rất sốt ruột, vội vàng đi đến, đau lòng nhìn con gái mình.

Lâm Hương Giang suýt thì ngất hẳn, mặc dù đầu óc cô cảm thấy hơi choáng váng, nhưng khi thấy gương mặt của anh trai và mẹ mình xuất hiện trong tầm mắt thì cô vẫn cố gắng hết sức để tỉnh táo lại ”B à là mẹ của tôi?” Bây giờ cô vẫn chưa thể tin được rằng mẹ ruột mình lại bất ngờ xuất hiện trước mặt mình.

“Con gái ngoan của mẹ, con chịu tha thứ cho mẹ rồi ư? Con chịu nhận lại mẹ rồi à?”

Đôi mắt vô hồn của Bùi Lăng Sen sáng trở lại, bà nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự mong chờ.

Lòng Lâm Hương Giang lẫn lộn rất nhiều cảm xúc đan xen với nhau, cô khẽ thì thào như đang tự nói với chính mình: “Bà là mẹ của tôi thật sao… nhưng họ đều nói là mẹ điên rồi..”

Không biết có phải là do câu nói này đã kích động đến Bùi Lăng Sen hay không nhưng vốn dĩ nhìn bà có vẻ rất bình thường, bỗng nhiên lúc này mặt bà lại trở nên giận dữ: “Ai nói là mẹ điên rồi? Ai vậy?”

Bà nâng cao giọng, ánh mắt đảo quanh những người ở chỗ này, rồi đột nhiên bà chỉ thẳng vào Nguyễn Cao Khải, lạnh lùng nói “Có phải là ông không? Lão già này đã nói luyên thuyên gì đó rồi phải không? Tôi không điên, không điên!”

Sau khi Bùi Lăng Sen nổi điên lên, chú chó phốc só nhỏ kia vội vàng chạy ra khỏi phòng, lao đến bên người bà rồi bắt đầu chạy rối rít xung quanh bà ấy, vừa chạy vừa sủa, có vẻ như đang rất lo lắng cho bà.

Quả nhiên, bà ấy chính là chủ của con chó nhỏ này.

“Loạn!” Khuôn mặt già nua của Nguyễn Cao Khải đanh lại, ông quát lớn một câu rồi lạnh lùng nhìn về phía Nguyễn Cao Cường, ra lên: “Mau đưa cô em gái phiền phức của cậu ra ngoài đi!”

Ông cụ không ngờ rằng Lâm Hương Giang sẽ đi vào chỗ này, sau khi nghe thấy lời thông báo từ người giúp việc ông đã vội vàng chạy đến đây, nhưng cuối cùng thì vẫn chậm một bước. Hai mẹ con cô vẫn gặp được nhau…

Hôm nay Cổ Cần có việc nên mới qua đây, trước kia cô ta đã từng nghe nói rằng ở nhà họ Nguyễn có một vùng cấm đi vào, cô ta cũng rất tò mò nhưng lại sợ sẽ chọc giận ông cụ nhà họ Nguyễn nên không dám bén mảng đến nơi này.

Nào ngờ rằng khu cấm này lại nhốt Bùi Lăng Sen, cô ta còn tưởng rằng Bùi Lăng Sen đã mất tích từ lâu rồi cơ.

Nguyễn Cao Cường nhíu chặt mày lại, lạnh lùng nói với Lâm Hương Giang: “Em ra ngoài với anh trước đã.”

“Không được đi! Không được dẫn con gái của tôi đi đâu hết! Ai dám động đến con bé thì tôi sẽ liều mạng với người đó!” Bùi Lăng Sen đột nhiên nổi giận, xông đến túm chặt lấy Lâm Hương Giang.

“Mẹ, mẹ thả Cao Ánh ra trước đã Nguyễn Cao Cường căng thẳng, vội vàng nói.

Anh ta sợ rằng mẹ mình sẽ nổi điên rồi khiến người xung quanh bị thương.

“Cút ngay đi, mấy người cút hết đi, đừng ai hòng chia rẽ mẹ con chúng tôi!” Bùi Lăng Sen túm chặt lấy Lâm Hương Giang, giữ cô bên mình.

Lâm Hương Giang cảm thấy mẹ mình rất khỏe, phần tay bị bà nắm lấy đang rất đau, nhưng cô lại không định tránh ra chỗ khác.

Chẳng lẽ vì một câu nói của cô mà mẹ đã mất kiểm soát, không khống chế nổi cảm xúc của bản thân rồi nổi điên sao?

Bỗng nhiên cô rất muốn nhìn thử xem khi mẹ nổi điên lên thì trông sẽ thế nào.

Nguyễn Cao Cường định tiến lên, kéo Lâm Hương Giang về, nhưng con chó phốc nhỏ kia lại nhảy đến trước mặt anh ta, còn tức giận sủa ầm ÿ lên, không cho anh ta đến gần.

“Cao Ánh, con nghe lời, đi với mẹ đi nào”

€ó vẻ như Bùi Lăng Sen không nhận ra con trai mình mà chỉ nhận ra con gái, bà dắt cô về phía tòa nhà kiểu Châu Âu kia.

Lâm Hương Giang cũng không phản kháng lại, để yên cho bà ấy kéo mình vào trong nhà.

Ánh sáng trong nhà không được ổn lắm, nhưng vẫn có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ trong này.

Sau khi bị kéo vào phòng, cô ngửi thấy có mùi hương gì đó là lạ, sau khi nhìn về phía đó thì phát hiện ra căn phòng khách nho nhỏ nhìn rất giống một căn phòng thí nghiệm.

Trên bàn dài có rất nhiều thể loại lọ và bình thủy tinh, góc nhà còn có cả hoa tươi, rồi trong ống nghiệm thì là các loại nước hoa mà bà đã điều chế ra.

Mẹ cô làm nước hoa ở đây à?

“Cao Ánh, con nhìn đi, những chai nước hoa này mẹ làm cho con hết đấy, con thích mùi gì thì mẹ sẽ làm cho con mùi đó” Bùi Lăng Sen chỉ về phía thành của của mình, ra vẻ kiêu ngạo.

Lâm Hương Giang nhìn về phía bà ấy, chần chừ hỏi: “Mẹ… biết làm nước hoa à?

“Tất nhiên rồi, những điều này là do bố con dạy cho mẹ đấy”

Lâm Hương Giang nhíu mày lại, người bố mà bà ấy đang nhắc đến chính là bố dượng của cô sao? Cô chưa thấy ai nói răng bố ruột của mình cũng biết làm nước hoa.

Cô cầm thử ống nghiệm lên, ngửi chất lỏng trong đó, cái này không phải là nước hoa, mà chỉ là một thành phần nào đó trong nước hoa mà thị Nếu mẹ điên rồi thì sao có thể làm nước hoa được chứ? Nhưng nếu như bà ấy có thể làm được đến bước này rồi thì tức là cũng có những lúc nào đó bà ấy còn tỉnh táo.

“Cao Ánh..” Cuối cùng Nguyễn Cao Cường vẫn đuổi theo hai người.

Bùi Lăng Sen vừa mới bình tĩnh lại không lâu, lúc này lại bắt đầu nổi điên trở lại, bà khẩn trương đứng ra che chắn cho con gái mình, coi con trai mình như kẻ thù.

“Cút ra ngoài! Không được đến gần con gái tôi!”

Nguyễn Cao Cường cũng biết là những khi mẹ mình nổi điên thì sẽ thế nào, anh ta không thể đàm phán nổi với bà ấy, cứ thế mà đi qua người bà ấy rồi nhìn vào Lâm Hương Giang: “Em lại đây, chúng ta ra khỏi chỗ này đã”

Lâm Hương Giang nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Cao Cường, sau đó hạ quyết tâm: “Anh, em muốn dẫn mẹ ra ngoài.”

Anh mắt Nguyễn Cao Cường trầm xuống, anh ta nghiêm mặt nói: “Không được!”

“Tại sao lại không được? Rốt cuộc thì anh có phải là con trai bà ấy không vậy? Anh biết là bà ấy bị nhốt ở đây mà lại không hề để ý đến bà ấy, sao anh lại nhẫn tâm với mẹ mình như vậy chứ?” Lâm Hương Giang nổi giận.

“Không phải là do anh nhẫn tâm, mà là..”

“Là cái gì mà là? Anh đừng nói dối nữa, anh cùng phe với ông nội chứ gì? Anh và ông ấy đúng là những kẻ máu lạnh như nhau!”

Lâm Hương Giang rất tức giận khi bị lừa gạt như vậy.

“Em muốn dẫn mẹ ra ngoài để gặp bác Sĩ “Cao Ánh, mọi chuyện không như em nghĩ đâu, anh và ông nội đã mời rất nhiều bác sĩ về chữa trị cho mẹ rồi”

“Anh đừng có nói dối em, nếu đã từng mời bác sĩ về chữa bệnh rồi thì sao mấy người lại phải nhốt bà ấy ở đây chứ?

“Nếu không nhốt bà ấy ở đây thì chẳng lẽ lại đưa bà ấy vào trại tâm thần, vào nhà thương điên à? Thể diện của nhà họ Nguyễn phải để đâu đây?” Nguyễn Cao Khải cũng được dìu vào bên trong.

Lâm Hương Giang quay đầu lại nhìn ông lão có dáng người cao gầy kia đi vào, trên người ông cụ vẫn luôn có cảm giác máu lạnh, vô tình như trước.

Cô nghẹn lời, bệnh viện tâm thần? Trại thương điên?

Nếu đưa mẹ đến những nơi đó đúng là không ổn lảm thật… nhưng chỉ có những bệnh viện đó mới nhận chữa những loại bệnh thế này.

Nhưng câu nói cuối cùng của Nguyễn Cao Khải cũng khiến cô hiểu ra, sở dĩ họ nhốt mẹ cô thế này, thật ra cũng chỉ là vì sợ người ngoài biết răng nhà họ Nguyễn có một người bị điên, sợ mất thể diện của nhà họ Nguyễn.

“Nguyễn Cao Cường, anh cũng nghĩ vậy à? Có một người mẹ bị điên khiến anh thấy rất xấu hổ à?” Cô lạnh giọng chất vấn.

“Cao Ánh, bây giờ không phải là lúc để để ý vào mấy chuyện nhỏ nhặt”

“Em không cố ý soi mói mấy chuyện nhỏ nhặt, em chỉ muốn chữa trị cho mẹ mình thôi, có gì sai à?”

“Nhưng mà bệnh của bà ấy không thể chữa được, em không biết à!” Nguyễn Cao Cường cũng không thể kiềm chế được nữa, bống nhiên nâng cao tông giọng, quát lớn một câu.

Câu nói này lại khiến Lâm Hương Giang giật mình, cô không nói được câu gì nữa.

Choang!

Đột nhiên có một chiếc bình thủy tinh bay về phía Nguyễn Cao Cường, đập thẳng vào trán anh ta.

“Không được quát con gái tôi!” Bình thủy tỉnh này là do Bùi Lăng Sen ném đến, đúng là bà không nhận ra con trai của mình nữa rồi, vì vậy nên bà ấy mới ra tay nặng như vậy.

Lâm Hương Giang thấy trán của Nguyễn Cao Cường chảy máu thì giật mình.

Đây là cách mà một người mẹ đối xử với con trai mình ư?

“Anh, anh, anh có sao không?” Cơn giận của Lâm Hương Giang lập tức tan biến, cô lo lắng cho anh trai mình.

Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên Nguyễn Cao Cường bị thế này, anh ta đưa tay lên lau máu trên trán: “Em đi theo anh thì sẽ không có chuyện gì nữa”

Nguyễn Cao Khải thấy cháu trai mình lại bị đánh như vậy thì nổi giận: “Mụ điên này!

Chẳng có thuốc nào chữa khỏi được đâu!

Đừng ai hòng dẫn người này ra khỏi đây, cả đời này nó chỉ có thể ở đây mà thôi!”

“Người đâu, mau dẫn cô chủ ra ngoài, tất cả mọi người rời khỏi đây ngay lập tức!” Sau đó Nguyễn Cao Cường ra lệnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi