TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 324: Em chỉ thuộc về anh

Lâm Hương Giang nhìn ra phía sau của nhân viên tìm kiếm cứu hộ nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Cao Cường.

Cô túm chặt lấy nhân viên tìm kiếm cứu hộ đi đầu kia: “Chào anh, anh trai tôi đâu rồi?

Mấy anh có tìm được anh ấy không?”

Nét mặt của nhân viên tìm kiếm cứu hộ rất nghiêm túc, lắc lắc đầu nói: “Trong xe không có người, chúng tôi đã tìm xung quanh chiếc xe nhưng cũng không phát hiện được người, bước đầu tiên phán đoán là… Có thể là anh ấy đã bị văng ra ngoài xe, lăn xuống vách núi bên dưới rồi.”

Vách núi bên dưới…

Lúc Lâm Hương Giang tới đã nhìn lướt qua, phía dưới thật sự là vực sâu như động không đáy, nếu như rơi xuống bên dưới… Vậy Nguyễn Cao Cường còn có cơ hội sống sao?

Sắc mặt của cô trở nên hoảng loạn, Đào.

Đưa tay kéo cô ta dậy, cho dù bản thân đã sợ đến run rẩy, nhưng vẫn an ủi cô ta nói: “Đúng vậy, anh ấy sẽ không sao đâu, chúng ta lại tìm thử xem, tôi tin rằng chẳng mấy chốc sẽ có thể tìm thấy anh ấy”

Bây giờ đã là buổi tối rồi, độ khó tìm kiếm sẽ tăng lên, một nhóm nhân viên tìm kiếm cứu hộ còn tình nguyện đi từ phía một bên khác xuống dưới tìm kiếm.

Hà Tuấn Khoa gọi điện cho Dịch Phồn, kêu gọi người của mình lại đây tìm kiếm.

Tìm kiếm suốt cả một đêm, Lâm Hương Giang cả một đêm chưa ngủ, Hà Tuấn Khoa luôn ở bên cạnh cô, cô dựa vào lồng ngực của anh, lần đầu tiên nhìn thấy mặt trời mọc ở trên núi.

“Nếu mệt thì nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi, có tin tức anh sẽ gọi em” Hà Tuấn Khoa thấy bên dưới mắt cô đen thùi lùi một vùng, khó tránh khỏi đau lòng.

“Em không ngủ được” Bây giờ người anh Nguyễn Cao Cường này khá là thân thiết với cô, cô không muốn mất đi một người thân nữa.

Hà Tuấn Khoa không thể làm gì khác hơn là ôm chặt cô, anh cũng hiếu rõ, vào lúc này không thể nào khuyên nhủ.

Nguyễn Cao Cường tốt nhất là anh phải sống!

Đào Hương Vi ngồi trong một chiếc xe khác giải lao, cô ta cũng trăng đêm không ngủ, xuyên thấu qua cửa xe ngơ ngác nhìn xuống vách núi bên dưới…

Trong lòng cô ta đã nghĩ vô số lần, Nguyễn Cao Cường, chỉ cần anh còn sống, cô ta sẽ tha thứ cho anh ta.

Mãi đến khi trời sáng hẳn vẫn không có tin tức của Nguyễn Cao Cường.

Hà Tuấn Khoa thậm chí còn phái máy bay trực thăng đến tìm kiếm, từ nơi có chuyện đến vách núi bên dưới, vẫn không phát hiện bóng dáng của anh ta.

Hắn chỉ có thể ép buộc dẫn Lâm Hương Giang đi về trước, để cấp dưới tiếp tục tìm kiếm.

Đào Hương Vi còn con gái phải chăm sóc, cũng không thể không về nhà trước.

“Ăn chút gì đi, anh không muốn nhìn thấy em vì người đàn ông khác mà hành hạ bản thân mình” Hà Tuấn Khoa vừa trở về đã kêu người chuẩn bị đồ ăn.

Lâm Hương Giang nhìn anh, mặc dù không có khẩu vị nhưng cô vẫn tỉnh táo, cô biết có rất nhiều chuyện đang chờ cô xử lý, không thể ngã xuống vào lúc này được.

Không cần anh giục thì cô cũng ngoan ngoãn cầm đũa ăn cơm.

Hà Tuấn Khoa thấy cô ăn rồi thì anh mới cầm đũa của mình lên, cùng ăn chung với cô.

Lâm Hương Giang nhìn chằm gương mặt anh tuấn của người đàn ông không hề chớp mắt một cái, anh luôn ngang ngược như vậy, giờ phút này lại có thêm chút dịu dàng.

Có lẽ đây chính là người đàn ông cô có thể dựa dẫm vào cả đời…

Bây giờ bọn họ còn không biết rõ Nguyễn Cao Cường xảy ra tai nạn xe như thế nào, ở trên núi như vậy không có camera quan sát Bây giờ Lâm Hương Giang chỉ có thể hy vọng có thể mau chóng tìm được anh ta.

Đã qua một ngày đêm, nếu như anh ta bị thương, cứ kéo dài thế này chỉ e rằng lành ít dữ nhiều.

Nhà thiết kế Hà Tuấn Khoa tìm hiệu suất làm việc rất cao, mới qua hai ngày anh đã đưa ảnh thiết kế bao bìa mới cho cô.

“Em xem thử thiết kế này như thế nào?

Nếu không có vấn đề gì đổi” Hà Tuấn Khoa tới phòng thí nghiệm.

Lâm Hương Giang nhận lấy, vừa nhìn đã cảm thấy rất thích: “Được đó, em thích phong cách thiết kế này”

Cô lập tức nói với Hoa Xuân ở bên cạnh: “Em giao bản vẽ cho bên nhà máy hóa chất đi, kêu bọn họ nhanh chóng đổi bao bì mới “Vâng, chị Ánh” Hoa Xuân cầm bản vẽ thiết kế, đôi mắt cụp xuống lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Giờ phút này trong phòng làm việc chỉ còn có hai người bọn họ, tầm mắt Lâm Hương Giang từ cánh cửa đã đóng lại chuyển sang người đàn ông: “Vẫn không tìm được anh trai của em sao?”

Bây giờ không chỉ có Hà Tuấn Khoa sai người tìm kiếm, nhà Nguyễn cũng sai rất nhiều người đi tìm, nhưng bây giờ chẳng ai tìm được Nguyễn Cao Cường cả.

Hà Tuấn Khoa lắc đầu một cái: “Không có, bây giờ chỉ có một khả năng thôi, có lẽ anh ấy đã được người cứu rồi, đã sớm rời khỏi nơi xảy ra tai nạn, xem như chúng ta có đào ba tấc đất cũng không thể tìm thấy anh ấy ở chỗ đó nữa”

“Chuyện này… Không phải chứ? Nếu như anh ấy đã được cứu, chúng ta nhiều người đi tìm như vậy, người cứu anh ấy không thể không biết được, tại sao không đưa anh ấy ra đây?”

“Vi thế anh chỉ nói có thể”

Lâm Hương Giang ảo não đập tay xuống bàn: “Nguyễn Cao Cường, rốt cuộc anh đang ở đâu?”

Hà Tuấn Khoa nhíu mày nắm lấy tay của cô, chỉ thấy lòng bàn tay của cô đỏ bừng, trầm giọng nói: “Đã nói với em rồi, không được vì người đàn ông khác làm tổn thương bản thân”

“Nguyễn Cao Cường là anh trai của em mà..?

“Như vậy cũng không được, em chỉ thuộc về anh thôi” Dứt lời hai tay đồng thời vòng lấy eo của cô, cúi đầu hôn môi cô.

Sao cô lại cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng bá đạo vậy?

Ở nhà máy hóa chất, Hoa Xuân nhìn các công nhân đang tăng ca chuẩn bị đổi bao bì mới cho nước hoa, trong lòng lo lắng Nhiệm vụ của cô ấy là không thể để một đợt nước hoa này của Lâm Hương Giang tung ra thị trường…

Xem ra chỉ còn cách phá hủy nước hoa thôi Thừa dịp tất cả mọi người đang bận rộn không ai chú ý đến cô ấy, cô ấy lặng lẽ đến phòng cung cấp điện, trực tiếp ngắt nguồn điện của toàn bộ nhà máy hóa chất.

Nhà máy hóa chất mới vừa rồi còn làm việc bình thường lập tức chìm trong bóng tối, tất cả âm thanh đều im bặt.

“Mau vào phòng cung cấp điện nhìn thử xem đã xảy ra vấn đề gì rồi?”

Hoa Xuân núp trong bóng tối, nghe thấy có người cầm đèn pin trong tay đi về phía phòng cung cấp điện.

Trong tay cô ấy cầm một cây gậy dài, nhân lúc trời tối chạy vào trong phân xưởng sản xuất, căng thẳng đến nỗi run tay nhưng.

cô ấy cũng không còn cách nào khác!

Lâm Hương Giang… Chị tuyệt đối đừng trách em! Hoa Xuân vung gậy lên muốn phá hủy tất cả nước hoa chứa trong những lọ thủy tỉnh kia, nhưng lúc này ánh đèn lại đột ngột sáng lên!

Ta sáng chói mắt làm cô ấy không thể mở mắt ra, phía sau vang lên tiếng bước chân đến gần, không chỉ có một người đến đây…

“Hoa Xuân, thì ra gián điệp bên cạnh tôi đúng là cô” Lâm Hương Giang vô cùng đau lòng nhìn thẳng vào người trợ lý đang cầm gậy trong tay muốn hủy diệt tất cả tâm huyết của cô.

Thân thể Hoa Xuân khẽ run lên, cây gậy trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất, hơi thở nặng nề quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Hương.

Giang, Hà Tuấn Khoa đang đứng bên cạnh cô, còn có những công nhân khác…

“Em… Chị Hi, em..” Hoa Xuân muốn giải thích, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết phải biện hộ cho mình như thế nào.

Nhìn dáng vẻ này của Lâm Hương Giang, có lẽ đã sớm đoán ra được cô ấy là gián điệp, chỉ là thiếu chứng cứ.

Bây giờ cô ấy tự mình chui đầu vào lưới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi