TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 328: Xem thường phụ nữ?

Lâm Hương Giang vừa nói xong, phòng họp bất chợt yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng một cây kim rơi xuống.

Đối diện với ánh mắt cáo già và lão làng của các chú bác ở đây, cô không khỏi căng thẳng, hoàn cảnh này thật sự khó đối phó quát Lúc này, Hà Tuấn Khoa luôn đứng sau cô một bước, đưa tay nằm lấy tay cô. Cảm nhận được độ ấm và sức mạnh truyền đến từ lòng bàn tay anh, cô bỗng thấy có lòng tin hơn.

Bốp bốp bốp…

Trong lúc không ai lên tiếng, Nguyễn Cao Diệp vỗ tay đầu tiên, cười hì hì nói: “Em gái, em can đảm lắm, anh ủng hộ eml”

Cô dám nói với mấy ông già ngoan cố của nhà họ Nguyễn rằng cô muốn thế chỗ của Nguyễn Cao Cường, thật không thể không phục sự kiên quyết này!

Anh ta vừa dứt lời, những người khác mới hoàn hồn nhưng vẫn kinh ngạc đến mức nhất thời chưa nói được thành lời “Diệp, đừng gây thêm phiền phức nữa!”

Cổ Sa không kiềm được thấp giọng khiển trách, không khỏi liếc Lâm Hương Giang với vẻ giễu cợt, sau đó mới cố tỏ ra ấm áp nói: “Giang, con có biết mình đang nói gì không?”

Con nhóc này đúng thật là không biết trời cao đất rộng, dám giành vị trí gia chủ với con trai của bà ta?

Lâm Hương Giang nhìn Cổ Sa, lễ phép mỉm cười: “Mẹ hai, con nói gì mẹ không nghe rõ sao?”

“Con…” Cổ Sa bị cô chặn lời, sắc mặt trở nên khó coi, đúng là một con nhóc không có bố mẹ dạy dỗ!

Lâm Hương Giang liếc nhìn qua chỗ Nguyễn Cao Ngạo, trái lại anh ta trông khá bình tĩnh, không nhìn ra có điều buồn bực, hoặc có lẽ anh ta hoàn toàn không xem cô em gái là cô ra gì.

“Hội nghị hôm nay chẳng phải đang muốn thương lượng là ai sẽ tạm thời thay thế anh con quản lý tập đoàn sao? Người nhà họ.

Nguyễn đều có tư cách phải không? Nếu không sẽ không tới lượt con tham dự, đúng chứ?”

©ô nói vậy nhưng vẫn không có ai lên tiếng, vẻ mặt của mọi người đều tỏ rõ sự khinh thường, những bậc bố chú kia chỉ nghĩ cô đang nói đùa.

“Nấu tất cả mọi người đều có tư cách, vậy tại sao con không được? Hay nhà họ Nguyễn chúng ta cũng trọng nam khinh nữ, tư tưởng vẫn dừng lại ở thời nhà Thanh, xem thường phụ nữ?”

“lm miệng! Một là cô ngoan ngoãn ngồi xuống, hai là cô cút ra ngoài cho tôi!” Nguyễn Cao Khải khẽ quát, không ai dạy dỗ nên cái gì cô cũng nói được à!

Tất cả mọi người đều chờ Lâm Hương Giang biết điều bỏ đi, hiển nhiên, những chú bác kia chỉ nghĩ cô còn trẻ không hiểu chuyện thôi.

Quản lý tập đoàn? Em gái nhỏ mê sảng rồi à!

“Lão đổng sự trưởng, Giang nói năng hơi thẳng thắn, ông đừng so đo với em ấy, tức giận sẽ không tốt cho cơ thể” Sao Hà Tuấn Khoa có thể dễ dàng chịu đựng được việc.

người phụ nữ của mình bị nạt nộ, dù đó là ông nội của cô đi chăng nữa.

Hắn vừa dứt lời, Nguyễn Cao Khải chợt kiềm chế lại, dù gì cũng phải nể mặt nể mũi anh “Tuấn Khoa, không phải ông già này muốn đuổi con đi đâu, hội nghị hôm nay không thích hợp cho con tham gia, hay con đưa Giang về trước đi?” Ông ta cảm thấy nếu con nhóc đó còn ở đây thì sẽ không thể tiếp tục buổi hội nghị này được nữa.

“Sao lại không thích hợp? Bây giờ con đặc cách thuê anh ấy làm cố vấn tài chính đến tham gia hội nghị, không phải lấy thân phận vị hôn phu” Lâm Hương Giang tùy tiện nói Nguyễn Cao Khải trừng cô, cố vấn tài chính gì hả? Cô nghĩ thế nào mà dám nói vậy?

Thấy mọi người tỏ vẻ không hiểu, Lâm Hương Giang anh giọng rồi nói: “Con vừa nói con sẽ thay anh quản lý tập đoàn, con biết rõ mọi người không tin con vì con là con gái, tuổi đời còn rất trẻ, không có kinh nghiệm sẽ không ai tin dùng con nên con đã cố ý thuê tổng giám đốc Hà làm cố vấn cho con, anh ấy sẽ hướng dẫn con cách vận hành và quản lý tập đoàn hằng ngày”

Cô vừa nói vậy thì mọi người mới hơi hiểu ra một chút, bấy giờ Cổ Sa cười nhạo mỉa mai: “Vậy chẳng phải ý của con là để tổng giám đốc Hà quản lý luôn tập đoàn của nhà Nguyễn chúng ta hả?”

Các chú bác nghe vậy thì thay đổi hẳn sắc mặt, vậy sao được?

Sao có thể cho người khác đến quản lý tập đoàn của nhà họ Nguyễn chứ?

“Mẹ hai, con phát hiện mẹ thật sự chẳng hiểu những gì con vừa nói, từ đầu con đã nói anh ấy là cố vấn đặc biệt của con, còn quản lý tập đoàn đương nhiên là chuyện của con, anh ấy chỉ đưa ra đề nghị và trợ giúp thôi, có cần con giải thích lại không?”

Cổ Sa im lặng tỏ ý không phục, con ranh kia đang ám chỉ đầu óc bà ta ngu sỉ phải không?

“Vậy thì phiền lắm, quản lý tập đoàn kiểu vậy đạt được hiệu suất gì đâu chứ?” Một ông bác khinh thường hỏi.

“Ầy, bác trai, chẳng lẽ bác nghỉ ngờ năng lực quản lý của tổng giám đốc Hà? Hay đang nghi ngờ hiệu suất của anh ấy?” Lâm Hương Giang lập tức hỏi ngược lại.

Ông bác đó cứng mặt nhưng không thể phản bác.

Dù gì người ở đây ai cũng biết, tập đoàn nhà họ Nguyễn và tập đoàn nhà họ Hà do Hà Tuấn Khoa quản lý có chênh lệch rất lớn, không ai không biết anh là người có thủ đoạn mạnh mẽ nổi tiếng trên thương trường.

Có thể mời được anh giúp quản lý công ty, vậy đúng là quá vinh hạnh!

Nhưng suy cho cùng họ là tập đoàn gia tộc, đương nhiên sẽ lo lắng tập đoàn rơi vào tay người khác, dù bây giờ Hà Tuấn Khoa là vị hôn phu của cô chủ nhà họ Nguyễn của họ.

Lâm Hương Giang lướt nhìn những người ngồi đó một vòng rồi nói tiếp: “Con nghĩ mọi người biết quá rõ năng lực quản lý của vị cố vấn đặc biệt này, có anh ấy ở đây thì trước khi anh con về, tập đoàn chắc chắn sẽ không rối loạn đâu”

Cô thấy Nguyễn Cao Khải không hề thay đổi vẻ mặt, không biết ông ta đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng cô nhìn vào Nguyễn Cao.

Ngạo: “Huống hồ, cơ thể anh hai luôn không khỏe, sự vụ của tập đoàn nặng nề, chỉ sợ anh hai không chịu nổi, cũng không thể bắt ông nội già cả thế này rồi mà còn phải nai lưng ra gánh, con còn trẻ, cơ thể chịu được, vì vậy mọi người cứ giao việc nặng này cho con đi.”

“Hừ, cô nói nghe đơn giản quá nhỉ, cô cho rãng quản lý một tập đoàn là chơi trò gia đình sao?” Nguyễn Cao Khải hừ lạnh.

“Con không cảm thấy đơn giản gì cả, con vô cùng nghiêm túc, nếu không con sẽ không mời cố vấn đặc biệt đến đâu!” Lâm Hương Giang đáp.

Nguyễn Cao Ngạo vẫn không nói gì, không biết trong lòng anh ta đang nghĩ thế nào, tuy vậy bàn tay càng siết chặt tay vịn xe lăn của anh ta hơn.

Cổ Sa sốt ruột, bà ta không ngờ Lâm Hương Giang đưa Hà Tuấn Khoa đến làm chỗ dựa, tiếp tục như vậy e là lão già đó sẽ gật đầu cái rụp thôi!

“Vậy cũng không được, cho vị hôn phu của con quản lý tập đoàn nhà họ Nguyễn, ai biết cuối cùng tập đoàn có biến thành đồ.

của cậu ta hay không?” Cổ Sa nói thẳng Thật ra đây cũng là vấn đề mà mọi người đang lo lắng, nếu không họ sẽ không phản đối đâu.

“Việc này dễ thôi, con có dẫn luật sư tới đây, bây giờ xem như chúng ta ký hợp đồng với anh ấy, thân phận của anh ấy chỉ là cố vấn tài chính của con, con và anh ấy là quan hệ bên thuê và được thuê, anh ấy sẽ phụ trách giúp con hoạch định kế hoạch, tập đoàn vẫn là của con, cũng chính là của nhà họ Nguyễn, đến khi anh con quay về thì con sẽ trả lại vị trí cho anh” Lâm Hương Giang hô vọng ra cửa: “Luật sư Nhạc, mời ông vào đây một lát”

Rất nhanh, một luật sư mặc vest đi vào.

“Nhờ ông đưa hợp đồng trên tay cho ông nội và các chú bác của tôi xem thử” Lâm Hương Giang nói.

Tất cả mọi người đều giật mình, sáng sớm cô đã sắp xếp xong xuôi, thậm chí dẫn cả luật sư tới và còn có hợp đồng nữa!

“Ông nội, ông đọc thử đi ạ, con bảo đảm tập đoàn chắc chản sẽ là của nhà họ Nguyễn, hơn nữa con chỉ tạm thời thay thế anh thôi”

Nguyễn Cao Khải nheo mắt, bỗng chốc nhìn chằm chằm vào cô, không tin cô có ý suy nghĩ tỉ mỉ như vậy, tất cả điều này hẳn là do Hà Tuấn Khoa dạy cô rồi!

Ông ta không nghi ngờ năng lực của Hà Tuấn Khoa mà cũng chỉ sợ tập đoàn rơi vào tay người khác giống mọi người thôi.

“Tạm thời? Nếu Cường vẫn không xuất hiện thì sao?” Cổ Sa vội vàng hỏi “Mẹ hai nói vậy là sao? Chẳng lẽ mẹ nguyền rủa anh con không về được nữa sao?”

Cổ Sa lén lút hít một hơi, vội vàng đáp: “Mẹ không có ý đó “Nếu không, vậy anh con chắc chẳn sẽ về, đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Cô dừng một lát rồi nói tiếp: “Vầy đi, tạm thời con sẽ thay mặt anh tiếp quản tập đoàn một tháng, một tháng sau nếu anh vẫn không về thì chúng ta lại mở cuộc họp chọn ra người nối nghiệp đi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi