TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 330: Cô ấy chẳng qua là quên mất tôi

Nguyễn Cao Diệp thấy Hà Tuấn Khoa ôm lấy Lâm Hương Giang bày ra dáng vẻ bao che thì vội khoát tay: “Tôi một mình đơn bạc, nào dám ồn ào với hai người chứ?”

“Vậy anh muốn gì hả?” Lâm Hương Giang tiếp lời anh ta.

“Em không biết? Cậu ấy là anh ruột em đói Anh nghe nói là trên đường cậu ấy giúp em vận chuyển vật dụng cắm hoa gì đó thì gặp chuyện?”

“Đúng vậy, ngày đó quả thật là em có nhờ anh ấy giúp một việc, nếu biết anh ấy sẽ xảy ra chuyện thì em đã tình nguyện tự mình đi”

Sau khi Nguyễn Cao Cường xảy ra chuyện, mỗi ngày cô đều tự trách vì chuyện này, nên khi nhận được tin kia cô càng quyết tâm bất kể có khó khăn cỡ nào cũng phải giữ lại được vị trí gia chủ vốn thuộc về Nguyễn Cao Cường anh.

“Nói vậy chuyện của Cao Cường là sự cố ngoài ý muốn sao?” Nguyễn Cao Diệp cau mày lẩm bẩm.

Bình thường quan hệ của anh ta với Nguyễn Cao Cường cũng có thể coi là tốt, dù không phải cùng một mẹ sinh nhưng bọn họ đều là người nhà họ Nguyễn.

Lâm Hương Giang cắn môi không lên tiếng, cô cũng hy vọng là ngoài ý muốn, nhưng sau khi nhận được tin nhắn kia thì cô không nghĩ vậy nữa.

Đang nói chuyện, lại có tiếng bước chân đi về phía bọn họ.

Cổ Sa đang đẩy xe lăn của Nguyễn Cao Ngạo đi về phía cửa, nơi bọn họ đang đứng.

Hai bên chạm mặt, bầu không khí chợt ngập tràn sự lúng túng, Thời điểm thấy Lâm Hương Giang, đáy mắt Cổ Sa rất nhanh đã bừng lửa giận Nguyễn Cao Ngạo bình thường là dáng vẻ không nóng không lạnh, nay lại không nói lời nào, dáng vẻ thâm sâu khó dò.

Lâm Hương Giang cũng im lặng nhìn bọn họ, không biết là có phải do mình đa nghi không nhưng cô luôn cảm thấy chuyện của Nguyễn Cao Cường lần này hẳn có liên quan tới anh hai.

“Mẹ hai, anh hai, hai người cũng về sao?”

Nguyễn Cao Diệp chủ động lên tiếng “Cuộc họp đã kết thúc, đám người vô dụng như bọn tôi còn ở đây chỉ khiến người khác chướng mắt” Cổ Sa cười lạnh, tự giễu nói.

“Anh hai, anh sẽ không trách em đoạt mất cơ hội làm gia chủ của anh chứ?” Lâm Hương Giang trực tiếp thẳng thản hỏi ra câu này.

Tay Nguyễn Cao Ngạo không kiềm được mà nắm chặt tay vịn xe lăn, đáy mắt vốn trầm tĩnh chợt hiện lên mấy phần lạnh lẽo, nhưng anh ta nhanh chóng rũ mắt, che giấu toàn bộ ưu tư.

Thời điểm anh ta ngước mắt nhìn cô thì đã khôi phục vẻ ôn hòa bình đạm thường thấy: “Anh vốn không muốn ngồi ở vị trí gia chủ đó, chỉ là lo Cao Cường còn lâu mới trở về, tập đoàn không ai xử lý, ông nội tuổi đã cao còn phải bận tâm những chuyện này”

Từng chữ từng câu của anh ta đều vì nhà họ Nguyễn, vì ông nội, nhưng lại không có một lời lo lắng cho Nguyễn Cao Cường Chỉ có khả năng hoặc là anh ta vốn chẳng quan tâm gì tới sống chết của Nguyễn Cao Cường hoặc là anh ta biết tung tích của Nguyễn Cao Cường.

“Cao Ánh, tôi không muốn nói đâu, nhưng một đứa con gái như cô, nhúng tay vào chuyện quản lý công ty làm gì? Cô nghĩ là quản lý công ty dễ dàng lắm sao? Cô không biết nếu xử lý không tốt thì người cô đắc tội là cả nhà họ Nguyễn sao?” Cổ Sa cười lạnh nói.

Lâm Hương Giang sao có thể không biết, lợi ích của tập đoàn gắn liền với cả gia tộc, chỉ cần một chút lợi ích bị hao phí thì cô sẽ ngay lập tức trở thành đối tượng bị chỉ trích.

Nhưng mà.. Đó là vị trí của anh cô, cô không vì anh giữ lấy thì còn có ai có thể giúp anh ấy?

“Mẹ hai, lời này của mẹ có phần nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, con chỉ tạm thay anh tư quản lý công ty, chờ khi anh ấy trở về con tất nhiên sẽ rút về”

“Vậy cũng phải nói xem sau này cậu ta có trở về được..” Cổ Sa tức giận, buột miệng nói.

Nguyễn Cao Ngạo liếc mắt nhìn bà ta, ánh mắt gặp nhau ngăn lại mấy lời sắp ra khỏi miệng.

Cổ Sa giật thót, sắc mặt chợt thay đổi, hoảng hốt thấy rõ.

“Mẹ hai, lời này của mẹ có ý gì? Cái gì mà sau này anh ấy có về được?” Lâm Hương Giang dùng ánh mắt sắc bén nhìn bà ta, rõ ràng bà ta chột dạ.

Cổ Sa thầm hít vào một hơi, vội vàng nói: “A… Ý tôi là chúng ta tìm lâu như vậy mà một chút tin tức cũng không có, tôi là lo cậu ta lành ít dữ nhiều thôi”

Lâm Hương Giang cắn môi không nói, chỉ lãnh đạm nhìn bà ta, hai mẹ con có gì đó kỳ quái.

“Haizz, không nói với các người nữa, chúng tôi phải về, cô tốt nhất là quản lý tập đoàn cho tốt, miễn cho tới khi đó khiến tập đoàn bị thua lỗ.” Cổ Sa đẩy con trai rời khỏi.

Lâm Hương Giang thu hồi tầm mắt, lãnh đạm nói: “Mẹ hai yên tâm, con không phải còn có một cố vấn đặc biệt sao?” Cô nắm chặt tay Hà Tuấn Khoa, tựa đầu vào vai anh.

Cổ Sa trong lòng oán hận, mặt lạnh đẩy xe lăn đi.

Bọn họ vừa đi, Hà Tuấn Khoa bất ngờ cười nhẹ một tiếng.

Lâm Hương Giang không hiểu ngước mắt nhìn anh: “Anh cười cái gì?”

Hắn đưa tay khều mũi cô: “Không ngờ bản lĩnh tranh cãi của vị hôn thê nhà anh lại tốt như vậy, anh lo sau này sẽ không cãi lại em đó”

“Em cãi nhau khi nào? Em là kẻ thô lỗ thế sao?” Cô nhe răng cười một tiếng: “Hơn nữa, em mạnh mẽ như vậy không phải là do có anh làm chỗ dựa saol”

Cô đã sớm nhìn thấu người nhà họ Nguyễn cũng không dám đắc tội anh.

Nguyễn Cao Diệp không chịu nổi hai người này nữa, da gà nổi đầy người Anh ta cũng chuẩn bị phải đi, vừa vặn một chiếc xe xuất hiện, anh ta liền cười lên: “Bạn gái anh đến đón anh”

Lâm Hương Giang nghe vậy nhìn qua, một chiếc SUV bạc dừng trước mặt bọn họ, ngay sau đó cửa xe mở ra, một cô gái bước xuống.

Cô định thần nhìn kỹ, đây không phải chị em tốt Hoàng Kiều Liên của cô sao?

Đã một thời gian dài không gặp, vừa thấy Lâm Hương Giang run rẩy tại chỗ, trong lòng lại là vô cùng kích động muốn nhào tới ôm cô ấy.

“Bé yêu à..” Hoàng Kiều Liên giang hai cánh tay chạy tới Nguyễn Cao Diệp cho là cô muốn tới ôm anh ta liền giang tay chờ cô nhào tới, nào ngờ cô lại chạy đến ôm chầm lấy Lâm Hương Giang bên cạnh anh ta, coi như anh không tồn tại luôn.

“Lâm Hương Giang, tớ ra nước ngoài lâu như vậy, có nhớ tớ không nào?” Hoàng Kiều Liên dùng sức ôm chặt cô.

Lâm Hương Giang mém chút nữa không chịu nổi sự nhiệt tình của Hoàng Kiều Liên: “Có..”

“Cậu nhớ lại rồi à?” Hoàng Kiều Liên buông cô ra, quan sát cẩn thận từ đầu đến chân.

*Cô ấy chỉ quên tôi, những chuyện khác thì không quên chút nào” Hà Tuấn Khoa lãnh đạm thốt ra một câu.

Hoàng Kiều Liên thế mà tưởng thật: “A?

Nói vậy cậu giả vờ mất trí nhớ? Vậy lúc cậu trở lại dám giả vờ không biết tớ?”

Lâm Hương Giang rõ ràng cảm nhận được lạnh lẽo nguy hiểm toát ra từ Hà Tuấn Khoa, cô cười khan hai tiếng, đề tài này không nên thảo luận thì hơn…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi