TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 333: Có người đuổi giết anh ta

Đêm khuya, con gái đã sớm ngủ từ lâu, Đào Hương Vi vừa mới tắm xong, đang dùng khăn khô lau khô giọt nước trên đuôi tóc, chuẩn bị tiếp tục xem giáo trình học ngày hôm nay, sau đó đi ngủ.

“Cộc cộc cộc” một chuỗi tiếng gõ cửa dồn dập đột nhiên vang lên, phá vỡ buổi tối yên lặng.

Trong lòng cô ta giật mình, đã trễ thế này rồi, sẽ là ai đây?

Đề phòng trong lòng bước tới trước cửa, cách cửa hỏi: “Ai vậy?”

“Cô Đào, là tôi, Mộ Dung Bạch”

Mộ Dung Bạch?

Cô ta càng bực mình hơn, nửa đêm nửa hôm ai lại tìm tới chỗ này nữa?

Chẳng lẽ là Nguyễn Cao Cường có tin tức gì sao?

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ này, vội vàng không thể chờ được mở cửa ra: “Mộ…

Trời ạ…”

Vừa mới mở cửa ra, một bóng người cao lớn lập tức đè ập xuống người cô ta, cô ta cuống quýt duöi tay đỡ đối phương, lúc này mới không bị đè ngã.

“Anh…” Vừa định hỏi là ai, ngước mắt lên nhìn thấy sắc mặt cực kỳ tái nhợt của người đàn ông, là người đàn ông làm lòng dạ của cô rối bời trong suốt mấy ngày qua!

“Nguyễn Cao Cường! Là anh!” Cô cũng không biết bản thân mình đang sợ hãi hay là vui sướng, giọng nói không kiềm chế được run run.

Lúc này dáng vẻ của anh ta vô cùng suy yếu, lúc nào cũng có thể té xỉu, nhưng lại cong môi nở nụ cười với cô ta: “Đúng, là tôi…”

Mộ Dung Bạch cũng đỡ anh ta, hơi sốt ruột thấp giọng hỏi: “Cô Đào, trên người tổng giám đốc Cẩm bị thương rất nặng, vẫn nên dìu anh ấy vào trong nằm trước đi”

Đào Hương Vĩ lấy lại tinh thần: “Vậy…

Mau vào đi”

Trên người anh ta còn bị thương nữa sao? Chẳng trách suy yếu như vậy.

Hai người cùng nhau đỡ Nguyễn Cao Cường đến ghê sô pha nằm xuống, người đàn ông bình thường nhìn cao lớn khỏe mạnh, lúc này lại yếu ớt như vậy, có thể thấy được vết thương của anh ta thật sự rất nặng.

“Vết thương của anh chắc là do tai nạn giao thông làm ra đúng không? Vết thương còn chưa lành lại, vì sao không đến bệnh viện? Vì sao lại tới chỗ của tôi?” Đào Hương Vi thật sự rất muốn biết vết thương trên người anh nghiêm trọng đến mức nào, nhưng mà với quan hệ của bọn họ bây giờ có vẻ không phù hợp cho lắm.

Sau khi Nguyễn Cao Cường näm xuống thì tinh thần có vẻ tệ hơn nữa, lúc này anh ta giống như một con kiến có thể bóp chết bất cứ lúc nào!

Anh ta không thể nào trả lời cho Đào Hương Vi điều gì cả, chỉ có Mộ Dung Bạch đứng ra trả lời câu hỏi của cô ta.

“Thật ra trước khi tổng giám đốc Cẩm đến đây thì đang ở trong bệnh viện, là một bệnh viện tư nhân rất bí mật, nhưng chỗ đó không an toàn, người đuổi giết anh ấy đã tìm đến chỗ đó rồi, lúc tôi dẫn tổng giám đốc.

Cẩm rời khỏi thì trùng hợp đi ngang qua khu này, vì thế… Chỉ có thể nhờ cô cho tổng giám đốc Cẩm tá túc ở đây trước một lát.”

Mộ Dung Bạch nói liên tù tì một tràng, Đào Hương Vi giống như nghe rõ hết, nhưng lại không hiểu lắm.

“Anh nói cái gì? Truy sát?” Cô ta nghe ra được trọng điểm.

Vẻ mặt Mộ Dung Bạch nghiêm túc gật đầu: “Phải, có người truy sát tổng giám đốc Cẩm, bao gồm cả tai nạn xe cộ lần này cũng là muốn giết chết anh ấy”

Trái tim Đào Hương Vi run lên, đôi chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi lên ghế sô pha một người, trợn mắt há hốc mồm.

“Chuyện này… Chuyện này là như thế nào? Vì sao lại có người đuổi giết anh ấy?”

“ƠØ, Mộ Dung Bạch…” Cô muốn gọi người quay lại nhưng tốc độ rời đi của anh ta rất nhanh, anh ta vừa mới nói muốn đi dẫn dụ sát thủ ra…

Đào Hương Vi nhìn về phía Nguyễn Cao.

Cường nằm trên ghế sô pha, trong lòng rối bời.

Người đàn ông lúc trước đã từng nhẫn tâm vứt bỏ cô ta này, cô ta có nên cứu anh ta không?

Cô ta cũng không phải đức mẹ? Vì sao phải quan tâm đến sự sống chết của anh ta?

Nhưng mà… Nếu thật sự bỏ mặc, đuổi anh ta ra ngoài thì cô ta lại không làm được!

Ý thức của Nguyễn Cao Cường đã bắt đầu trở nên mơ màng, ngay cả người phụ nữ đang đứng trước mặt là ai cũng không thấy rõ nữa, nhưng trong lòng anh ta lại biết rất rõ cô ta là ai.

Anh ta duỗi tay về phía cô ta, không biết có phải muốn chạm vào cô hay không, hơi sức nói chuyện cũng rất yếu ớt: “Nếu cô không vui… Có thể vứt tôi… Vứt tôi ra ngoài.”

Anh ta không muốn đem đến nguy hiểm cho cô ta, nếu không phải Mộ Dung Bạch tự tiện quyết định thì anh ta sẽ tuyệt đối không đến chỗ này.

Chẳng biết vì sao, Đào Hương Vi nghe thấy câu nói này của anh ta thì trong lòng đột nhiên tức giận.

“Vứt anh ra ngoài? Được, anh cho rằng tôi muốn giữ anh ở lại lắm à? Hay là khoan dung rộng lượng nhất định phải cứu anh?

Bây giờ nếu như tôi đuổi anh ra ngoài, bị những người truy sát anh phát hiện, vậy chẳng phải tôi cũng bị vạ lây hay sao?”

Nguyễn Cao Cường chỉ có thể nhìn người phụ nữ đang tức giận kia, không có sức để nói thêm câu nào nữa.

Nhưng mà, vì sao anh ta đột nhiên cảm thấy lúc cô ta tức giận lại sống động đến như vậy?

Giây phút khi tai nạn giao thông xảy ra, anh ta không hề có ý nghĩ sợ hãi nào cả, mãi cho đến bây giờ, anh ta lại có hơi sợ hãi… Sợ rằng sau này không được nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô ta nữa.

Câu nói trút giận kia của cô ta, anh ta lại không thể nào trả lời lại được bất cứ câu nào.

Cô ta ảo não vỗ vỗ đầu, đã là lúc nào rồi, còn cãi nhau tức giận với một người bệnh bị thương, thật sự thiểu năng mà!

“Nè, trước tiên tôi phải nói rõ với anh, tôi là bị ép phải thu nhận anh, đừng có nghĩ rãng tôi đã tha thứ cho anh đó nhé, đợi vết thương của anh khá hơn một chút thì lập tức đi ngay cho tôi, đừng làm liên lụy đến mẹ con bọn tôi, có nghe rõ chưa?”

Cô ta nói xong thì phát hiện ra anh ta đã nhắm mắt lại rồi!

Vì vậy anh ta đã ngủ thiếp đi rồi sao?

Hay là ngất xỉu rồi?

Vừa nãy những thái độ cố làm ra vẻ kia đã tan thành mây khói, cô ta vô cùng căng thẳng ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta: “Nguyễn Cao Cường? Anh, anh ngủ rồi à?”

“Nguyễn Cao Cường? Ê..” Cô ta đẩy cánh tay anh ta một cái, anh ta không có bất cứ phản ứng nào, vô cùng hoảng sợ duỗi tay thử nghe hơi thở của anh ta.

Cũng còn may cũng còn may… Vẫn còn hít thở.

“Tôi rất mệt, ngủ một lát đã” Anh ta không mở mắt ra, bất thình lình nói một câu.

Anh ta đột nhiên mở miệng làm Đào Hương Vì sợ nhảy dựng lên, trực tiếp ngã ngồi xuống mặt đất, bất đắc dĩ nhìn anh ta, hơi muốn khóc lại hơi muốn cười.

Chuyện đã đến nước này, cô ta vẫn không thể hoàn toàn bỏ mặc anh ta được.

Đào Mai Nhi bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, chạy ra từ phòng ngủ: “Mẹ, sao mẹ lại ngồi dưới đất?”

Cô bé xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ, bỗng nhiên nhìn thấy người đàn ông năm trên ghế sô pha, phút chốc trợn to đôi mắt, vui vẻ nói: “Là chú đẹp trai! Mẹ, sao chú đẹp trai lại đến đây muộn như vậy?”

“Xuyt, chú đã ngủ rồi, chúng ta nói chuyện nhỏ tiếng một chút” Đào Hương Vi vội vàng kéo con gái vào trong lòng.

“Đêm nay chú sẽ ngủ lại ở nhà chúng ta sao?”

Đào Hương Vi quay mặt nhìn về phía con gái, chần chừ nói: “Không chỉ có đêm nay, có lẽ chú phải ở lại nhà chúng ta thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, chú bị thương, chúng ta chăm sóc cho chú ấy.

“Hả? Sao chú lại bị thương?”

“Chú lái xe bị người tông bị thương, còn có người xấu đang nhằm vào chú nữa, vì thể chúng ta phải bảo vệ chú cho thật tốt, con có đồng ý không?”

“Đồng ý! Chú mời con ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy, chăm sóc chú một chút không thành vấn đề!” Lần trước Đào Mai Nhi thấy mẹ cãi nhau với chú, còn tưởng rằng sau này không được gặp chú nữa, vốn cô bé còn đang đau lòng.

Bây giờ thì tốt rồi, chú đến nhà mình ở \y cô bé nhất định phải chăm sóc chú thật tốt.

Đào Hương Vi xoa xoa đầu con gái, có thể thấy Mai Nhi rất thích Nguyễn Cao Cường, rất muốn gần gũi với anh ta.

Có lẽ… Đây chính là mối quan hệ huyết thống không thể nào cắt đứt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi