TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 341: Tao muốn mày đền mạng

“Tổng giám đốc Cường, có muốn tôi đi theo cô Ví giải thích một chút không?” Mộ Dung Bạch thấy boss mình bị hiểu lầm, thì không nhịn được giúp một tay.

Nguyễn Cao Cường vẫn nhìn bóng lưng Đào Hương Vì rời đi, lắc đầu: “Không cần, để cho cô ấy đi” Có một số việc không phải cứ giải thích là có thể giải quyết được.

“Thì ra anh mất tích trong khoảng thời gian này, là Hương Vi chứa chấp anh” Lâm Hương Giang nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ.

Cô cũng đúng lúc phải rời đi, Hà Tuấn Khoa đẩy cô đi ra.

“Lúc đó tổng giám đốc Cường bị người ta đuổi giết, tôi bất đắc dĩ để tổng giám đốc.

Cường đến nhà cô Vi tránh một chút” Mộ Dung Bạch sợ Lâm Hương Giang cũng hiểu lầm, chủ động giải thích giúp boss.

Lâm Hương Giang cười như không cười nhíu mày: “Bị người ta đuổi giết thì nghĩ đến cô ấy, quả nhiên vẫn là thân với cô ấy hơn cô em gái này, anh trốn ở nhà cô ấy cũng được, nhưng tốt xấu gì cũng nên gửi cái tin nhãn báo cho em biết một tiếng.”

Anh ta đã gửi tin để cô chặn tin tức.

Nguyễn Cao Ngạo làm gia chủ, và không nói thêm bất cứ điều gì.

Cô hỗ trợ ngăn trở Nguyễn Cao Ngạo, đổi lấy sự trả thù của đối phương, bị đập một đao vô ích.

Nguyễn Cao Cường thấy cô không vui vẻ, an ủi nói: “Em là em gái ruột của anh, điểm ấy không ai có thể so sánh, anh không nói cho em hành tung của anh, còn không phải là sợ anh hai… Nguyễn Cao Ngạo mà có được tin tức của anh từ em, nói vậy, toàn bộ kế hoạch của anh sẽ vô dụng.”

Anh ta dừng một chút, rồi đột nhiên nói “Thực ra khi còn bé anh đã biết mẹ và bố không có tình cảm, người mẹ thích… là bố nuôi Giản Hồng Chính Viễn của em, mẹ vẫn muốn ly hôn với bố sau đó cùng Giản Hồng Chính Viễn bên nhau, thế nhưng bố không đồng ý, cho nên mẹ rất đáng ghét bố, sau đợt phát bệnh mẹ cho rằng em là con gái của mẹ và Giản Hồng Chính Viễn, bởi vì mẹ không muốn liên quan gì đến bố”

Lâm Hương Giang nghe vậy thì như lợt vào trong sương mù, nói cách khác, chuyện cô là con gái của Giản Hồng Chính Viễn thật ra là mẹ tự cho là đúng?

“Sao mẹ lại nói bố hại chết bố nuôi của em? Còn nói bố ép bố nuôi giao cách điều chế nước hoa ra?”

“Những thứ này… Anh không rõ, đây là chuyện giữa người lớn với nhau, khi đó anh chỉ là một đứa bé, đâu hiểu rõ cái gì? Tuy nhiên quan hệ của bố và mẹ rất tệ, bọn họ luôn cãi nhau”

Nhớ tới cảnh bố mẹ gây gổ khi mình còn bé, đến nay anh ta còn còn sợ hãi, không khỏi cảm khái nói: “Thực ra… Em không lớn lên ở nhà họ Nguyễn cũng tốt” Chí ít cô không cần chứng kiến bố mẹ khắc khẩu mỗi ngày.

Lâm Hương Giang trầm mặc sau đó nói: “Em cũng hiểu rất ”

Nếu không cần trở về nhà họ Nguyễn, thì có thể sẽ tự tại hơn.

“Em phải trở về bệnh viện, bên mẹ nhờ anh” Cô nhạt nhòa nói.

Nguyễn Cao Cường không đến bệnh viện, anh ta dưỡng thương ở nhà họ Nguyễn, đến lúc đó gọi bác sĩ gia đình đến nhà thay thuốc là được.

Bùi Lăng Sen xông vào phòng họp ngày hôm nay, suýt chút nữa bị Nguyễn Cao Ngạo.

nổ súng bản, đã dọa bọn họ giật mình.

Chắc là Cổ Sa cố ý phái người đến vườn trúc mang cô ra ngoài, nếu không làm sao cô có thể vô duyên vô cớ đến phòng họp?

“Yên tâm trở về dưỡng thương, muốn thù lao gì, thì nghĩ xong rồi nói với anh” Nguyễn Cao Cường nói.

“Vậy em phải trở về suy nghĩ thật kỹ”

Hai người nói xong, Hà Tuấn Khoa cũng tình cờ từ trong xe bước ra: “Có thể lên xe chưa, mấy người nói chuyện phiếm xong rồi?”

Nguyễn Cao Cường nghe vậy không khỏi mím môi, hay cho Hà Tuấn Khoa anh, mở miệng ngậm miệng đều là người phụ nữ của anh, thật là không muốn dính líu đến anh ta một chút nào!

Tuy nhiên cũng không tới phiên anh không muốn, chỉ cần anh cùng Lâm Hương Giang bên nhau, vậy anh cũng chỉ có thể gọi anh ta một tiếng anh!

Sau năm ngày, Nguyễn Cao Khải mời thầy pháp làm cúng bái hành lễ cho Nguyễn Cao Ngạo, sau đó đưa đi an táng.

Không phải là chuyện vẻ vang gì, cho nên cũng không mời những thân thích khác tới tham gia tang lễ.

Chỉ có người nhà tương đối gần gũi mới có mặt, bất kể nói thế nào, xem như là đưa tiễn Nguyễn Cao Ngạo đoạn đường cuối cùng.

Trong nghĩa trang, mấy người đối diện với bia mộ của Nguyễn Cao Ngạo, trên mặt đất bà tay đồ cúng và hoa tươi, chị Khánh ở một bên hỗ trợ hoá vàng.

Lâm Hương Giang nhìn ảnh chụp Nguyễn Cao Ngạo trên bia mộ, nói thật, cô vẫn không thấy rõ dáng dấp của Nguyễn Cao Ngạo ra Sao.

Thấy ảnh chụp này cô mới phát hiện, vẻ ngoài của Nguyễn Cao Ngạo không quá giống Cổ Sa, cho nên hẳn là giống bố của bọn họ hơn.

Mà ngoại hình của cô và Nguyễn Cao Cường lại di truyện khá nhiều từ mẹ.

Nguyễn Cao Khải chống gậy đứng ở phía trước, lưng ông ta có vẻ còn khom hơn mấy ngày hôm trước không ít, trên khuôn mặt già nua không có bất kỳ biểu tình gì Lúc này, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng gió Lâm Hương Giang vốn không muốn tới, nhưng mọi người đều đi, cô tính toán gì với một người chết đây?

Tất cả tiến hành theo thứ tự, một lát sau, lúc bọn họ có thể rời đi, Cổ Sa đột nhiên xông ra.

“Cao Ngạo! Con trai của mẹ… Con đứng lên cho mẹ, mẹ biết con không chết! Con luyến tiếc bỏ lại một mình mẹ, con luyến tiếc…” Cổ Sa lảo đảo nghiêng ngã kêu khóc chạy tới.

Có người muốn ngăn bà ta lại, nhưng Nguyễn Cao Khải để mặc bà ta tới.

Cổ Sa bị đả kích bởi vì con trai qua đời mấy ngày này, mỗi ngày tỉnh lại đều cuồng loạn tru lên, nếu không thì là khóc lóc thảm thiết, hay khóc ngất đi.

Nguyễn Cao Khải sợ bà ta tới trở ngại Nguyễn Cao Ngạo hạ táng, nên ngay từ đầu không cho phép bà ta tới, hiện tại người đã hạ táng, nên để bà ta tiễn con trai đoạn đường cuối cùng, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Cổ Sa vừa qua đã trực tiếp quỳ xuống, ôm chặt lấy bia mộ con trai, bi thống khóc: “Cao Ngạo, con không nên rời bỏ mẹ, đừng bỏ mẹ lại… Là mẹ sai, mẹ hẳn nên che chở trước mặt mẹ, mẹ đáng chết…”

Bà ta khóc khóc, lại muốn đào mộ!

“Cao Ngạo, con không chết, con nhất định không chết…”

“Kéo bà ta ta ra!” Nguyễn Cao Khải hạ ¡ vàng tiến lên kéo người, chỉ là không biết Cổ Sa lấy sức lực lớn từ đâu, trực hất người làm ra, vừa quay đầu lại, đã thấy Nguyễn Cao Cường, hai mắt của bà ta nhất thời đỏ thấm.

“Nguyễn Cao Cường! Là mày hại chết Cao Ngạo, tao muốn mày đền mạng!” Cổ Sa lại móc một con dao nhỏ bén nhọn ra từ trên người, xông lên đâm Nguyễn Cao Cường!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi