TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 350: Không phải có thai rồi chứ?

Lâm Hương Giang đang tò mò ai đến tìm anh, còn đến tận hòn đảo này tìm?

Dẫu sao hòn đảo này gần đây anh mới mua.

Qua một lúc, có người dẫn hai người đi vào trong nhà hàng, cứ về hướng bên này của họ.

Lâm Hương Giang nhìn qua, nhìn thấy người đến, cô không khỏi kinh ngạc, đó là Cố Ngân Phương và Tả Dạ……Rất lâu rồi chưa gặp họ rồi.

Biết mối quan hệ của Cố Ngân Phương và Hà Tuấn Khoa, thì cũng không lạ gì về việc tại sao cô ta có thể tìm đến đây.

Chỉ là cô không phát hiện ra, lúc Hoàng Kiều Liên ở bên cạnh nhìn thấy Cố Ngân Phương, thì nụ cười trên mặt biến mất, còn cố tình cúi đầu xuống ăn cơm, không nhìn cô ta, giống như là đang tránh né.

Cố Ngân Phương đi đến trước mặt họ, cô ta vẫn để mái tóc ngắn gọn gàng, cả người toát lên khí chất giỏi giang.

“Tuấn Khoa, nghe nói anh mua hòn đảo này, nên tôi đặc biệt đến xem thử” Cố Ngân Phương cười nói.

Cô ta nói xong, ánh mắt chuyển sang Lâm Hương Giang ở bên cạnh, quan sát một lượt: “Lâm Hương Giang, đúng là cô sao?

Lúc trước nghe nói cô gặp tai nạn mất tích rồi, tôi còn tưởng cả đời này Hà Tuấn Khoa cũng không tìm được cô nữa chứ. Cô biết không, anh ấy tìm cô tìm sắp phát điên rồi, may mà cô quay vì ° Lâm Hương Giang liếc nhìn Hà Tuấn Khoa một cái xong mới nhìn sang Cố Ngân Phương, khẽ cười, nói: “Là lỗi của tôi, để mọi người lo lắng rồi”

Cố Ngân Phương thở dài: “Cô quay về là tốt rồi, nếu không tôi chỉ sợ có một ngày Tuấn Khoa sẽ phát điên thật”

“Cô đến là để nói những lời vô ích này?”

Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nói.

Cố Ngân Phương nhún vai: “Đương nhiên không phải, tôi nói những lời này không phải là vì tốt cho anh sao, nói cho Lâm Hương Giang biết để cô ấy đừng dễ dàng mà rời xa anh”

Lời cô ta vừa dứt, ánh mắt lướt Hoàng Kiều Liên, dừng lại vài giây nhanh lướt đi.

“Ăn no rồi sao? Đồ ăn trên bàn vẫn chưa ăn nữa đó!” Lâm Hương Giang cũng chỉ thấy cô ấy ăn chén cơm đó, mà không ăn món nào khác cả.

“Phong cảnh ở đây rất đẹp, làm gì có tâm tư ăn cơm chứ?” Hoàng Kiều Liên đứng thẳng dậy, còn kéo Nguyễn Cao Diệp ở bên cạnh đứng dậy cùng: “Anh cũng đừng ăn nữa, đi ngắm cảnh với tôi.”

“Này, em không ăn nhưng anh ăn, anh còn chưa ăn no nữa!” Sự từ chối của Nguyễn Cao Diệp không có tác dụng, bị cô cưỡng ép lôi đi.

Lâm Hương Giang chau mày, sao cảm giác Hoàng Kiều Liên có hơi lạ?

Có lẽ là bản thân cô nghĩ nhiều quá rồi, tính cô ấy trước giờ luôn tùy tiện như thế.

Cố Ngân Phong vẫn giữ nụ cười trên môi, cô ta liếc nhìn bóng lưng rời đi của Hoàng Kiều Liên, đáy mắt thoáng qua một tia u ám phức tạp.

Sau bữa tối, Cố Ngân Phương nói có chuyện về công việc muốn bàn với Hà Tuấn Khoa.

“Giang, em dẫn Thanh Dương ra ngoài đi dạo trước đi, lát nữa anh ra tìm hai người.”

Hà Tuấn Khoa nói “Bố, sao bố lại đáng thương thế, đi nghỉ dưỡng rồi còn phải làm việc!” Lâm Thanh Dương nhìn anh với ánh mắt đồng cảm.

*Sorry, tôi đã làm phiền thời gian tươi đẹp của mọi người, tôi đảm bảo, tôi chỉ nói chuyện với anh ấy nửa tiếng” Cố Ngân Phương nói với vẻ vô cùng áy náy.

“Thanh Dương, mẹ đi nhặt vỏ sò với con.”

Lâm Hương Giang thì rất hiểu cho công việc của anh, anh có thể kiếm thời gian để đi với họ là được lắm rồi.

“Vậy chúng ta mau đi đi!” Lâm Thanh Dương lập tức nắm tay cô chạy ra ngoài.

“Con chậm thôi” Lâm Hương Giang cười nói.

Ánh mắt xa xăm của Hà Tuấn Khoa nhìn theo hai mẹ con, khi họ đi khỏi rồi thì anh quay người, đi cùng với Cố Ngân Phương vào một phòng nghỉ ngơi.

Hắn ngồi trên ghế sô pha, đôi chân dài bắt chéo vào nhau, ngón tay dài gõ nhẹ lên bàn: “Cô nói đi.”

Cửa phòng nghỉ ngơi đã được đóng l Tả Dạ không đi vào mà đứng trông ngoài cửa.

“Lô hàng chúng ta nhập vào lần trước bị người của Lão Quỷ cản đường, tôi sai người đi đòi lại, anh ta lại giả vờ nói không biết đó là hàng của chúng ta, bây giờ hàng đã bị bọn họ chiếm làm của riêng rồi.” Cố Ngân Phương nhắc đến chuyện này vẫn có chút tức giận.

Ngón tay Hà Tuấn Khoa đang gõ trên bàn thì đột nhiên ngừng lại, đôi mắt cũng tối sầm lại: “Anh ta muốn kiếm chuyện?”

“Tôi thấy không có đơn giản như thế, nếu không sao anh ta dám chặn hàng?”

Mặt Hà Tuấn Khoa sầm lại: “Chuyện này tôi sẽ bảo Hoài Vũ đi xử lý.”

Cố Ngân Phương nghĩ một hồi, sau đó nói: “Cũng được, tốt nhất nên thăm dò rõ ràng rốt cuộc anh ta muốn làm gì?”

Cô ta thở phào nhẹ nhõm, cầm ly nước trên bàn lên định uống, đột nhiên cơn buồn nôn ập đến, cô ta che miệng lại nôn khan một tiếng.

“Cô sao vậy? Không khỏe sao?” Hà Tuấn Khoa thấy vậy không kìm được mà hỏi Cố Ngân Phương lắc lắc đầu, tạm thời nói không ra tiếng, uống vài ngụm nước liên tục, đè cơn buồn nôn đó xuống.

Hà Tuấn Khoa nhìn cô ta một hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Không phải cô có thai rồi chứ?”

Cố Ngân Phương đè nén sự khó chịu trong bụng xong, đối diện với ánh mắt tìm tòi tra cứu của anh, cô ta cũng không giấu diếm, nói: “Ừm, gần ba tháng rồi”

“Của Tả Dạ?” anh quá bất ngờ, nên mới hỏi câu dư thừa vậy.

Cố Ngân Phương không hài lòng, trừng mắt nhìn anh: “Không lẽ anh tưởng tôi sẽ cho anh ấy đổ vỏ sao?”

“Nhưng tôi có nhớ anh ta nói……Anh ta chưa có ý định có con.”

Mặt Cố Ngân Phương thoáng qua một tia buồn bực: “Chuyện này không phải một mình anh ấy nói là xong.”

“Nói như vậy, anh ta vẫn chưa biết?” Hà Tuấn Khoa nhướng mày.

Cố Ngân Phương rủ mắt xuống, đột nhiên trầm tĩnh, cũng chính là ngầm thừa nhận, quả thực Tả Dạ vẫn chưa biết.

Đứa con này là ngoài ý muốn, nhưng cô ta muốn giữ lại, cô ta cũng biết, anh ta vẫn luôn không muốn có con.

Cho nên, cô ta chưa có ý định nói cho anh ta biết.

Hà Tuấn Khoa bĩu môi, đây dù sao cũng là chuyện của cô ta với Tả Dạ, anh không có tư cách nhúng tay vào.

“Nếu như đã có thai rồi, thì cô nên chú ý sức khỏe, tôi không muốn đến lúc cô ngất đi thì ai đó đến tìm tôi tính sổ đâu”

Lâm Hương Giang với con trai đến bên bờ biển, Hoàng Kiều Liên với Nguyễn Cao Diệp cũng ở đó, họ đã bắt đầu nhặt vỏ sò rồi.

“Sao giờ hai người mới đến? Vỏ sò đẹp đều bị mình nhặt hết rồi.” Hoàng Kiều Liên cười hi hi nói Lâm Thanh Dương thấy vỏ sò mà cô ấy nhặt vừa to vừa đẹp, mà ghen tị không thôi: “Mẹ nuôi, vậy mẹ cho con một hai cái đi.”

“Không được, con phải tự đi nhặt”

“Hứ, mẹ nuôi thật nhỏ nhen, tự nhặt thì tự nhặt!” Lâm Thanh Dương lập tức kéo Lâm Hương Giang qua một bên khác nhặt vỏ sò.

“Đừng vội, con xem sóng biển không ngừng ngập đến, chắc chẩn sẽ còn rất nhiều vỏ sò đẹp đấy” Lâm Hương Giang cười nói.

“Mẹ, chúng ta nhặt một vỏ sò to nhất đẹp nhất, cho mẹ nuôi hâm mộ, ghen tị!

Tính hiếu thẳng của cậu nhóc cũng lớn ghê nha! Hai mẹ con bắt đầu tìm vỏ sò mà sóng biển đẩy lên, đột nhiên Lâm Thanh Dương hét to lên: “AI Mẹ ơi!”

“Sao thế?” Lâm Hương Giang bị tiếng hét của cậu bé dọa cho, cô vội vàng chạy qua đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi