TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 359: Tôi xem ai dám động vào.

cô ấy!

Tiêm thuốc hạ sốt, uống thuốc, lại ngủ một ngày, cuối cùng bệnh của Lâm Hương.

Giang đỡ hơn không ít.

Hà Tuấn Khoa xử lý công việc xong thì tới nhìn cô, lại thấy cô đang tức giận.

“Tỉnh rồi sao không gọi người? Ai chọc.

em tức giận?” Anh ngồi vào mép giường.

Cô tức giận là vì những lời nói vừa.

Hà Tùng Nguyên, đuổi anh ta đi, cơn tức giận trong lòng không tiêu nhanh như vậy.

Nếu không phải Hà Tùng Nhân đi nhanh, bằng không chắc chắn Hà Tuấn Khoa sẽ nhìn thấy anh ta.

“Em…” Cô vừa lên tiếng thì ho khan, cô mới nhớ tới yết hầu mình đang khô khốc đau đớn.

Hà Tuấn Khoa rót nước cho cô: “Uống nước trước rồi lại nói.”

Uống xong một cốc nước lớn, giọng nói cuối cùng cũng có chút thoải mái.

Nhìn thấy cô uống hết ly nước này, Hà Tuấn Khoa có chút dở khóc dở cười: “Chậm một chút, không ai tranh nước uống với em.”

Cô uống xong thì đưa cái ly cho anh, chậm một hơi mới có thể nói chuyện bình thường: “Yết hầu của em sắp bốc khói rồi.”

“Ai chọc em tức đến bốc khói? Lại là thẳng nhóc Lâm Thanh Dương kia sao?”

Ngoại trừ con trai, anh không nghĩ ra còn có người nào dám trêu chọc cô.

Lâm Hương Giang lắc đầu: “Không phải, Thanh Dương hiểu chuyện như vậy, sao có thể chọc em giận vào ngay lúc này chứ”

“Vậy thì là ai?” Anh híp híp mắt, mới vừa xử lý một An Thu Huyền xong, còn có người nào nhớ không lâu?

“Là… Hà Tùng Nhân”

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa nheo lại, rất không ngờ lại là anh ta.

“Nó tới nói gì với em?”

“Không biết anh ta nghe được từ đâu nói tỉnh thần em có vấn đề, nói gì mà muốn giới thiệu bác sĩ cho em” Theo suy nghĩ của cô, người nên khám bác sĩ chính là anh ta.

“Nó muốn tìm bác sĩ cho em?” sắc mặt Hà Tuấn Khoa hơi trầm xuống, thắng nhóc.

này có ý gì đây?

“Đúng vậy, em không bị bệnh tâm thần, em thấy là anh ta cố ý tới chọc giận em.”

Đôi mắt như chim ưng lạnh lẽo của Hà Tuấn Khoa chợt loé lên, mặc kệ có phải Hà Tùng Nhân tới chọc giận cô hay không, đây là việc riêng của cô, còn không tới phiên anh tới hỏi.

“Anh đừng động vào anh ta, việc này để em xử lý”

“Em thấy anh cũng đừng để ý đến anh ta, coi như anh ta bị thần kinh”

Anh mím môi, chuyện của nàng, anh không hy vọng người khác nhúng tay vào.

Giơ tay đẩy tóc mái cô ra, bàn tay đặt ở trên trán cô thăm dò độ ấm: “Bây giờ cảm thấy tốt hơn chút nào không?”

“Tiêm thuốc uống thuốc, còn không tốt, vậy thì không phải em sắp xong đời rồi sao?”

Cô cười khổ.

“Thể chất em yếu như vậy, xem ra là phải bồi bổ thật tốt, nếu không đến lúc đó làm lễ kết hôn, thể lực của em không chống đỡ nổi thì phải làm sao?”

“Em vẫn không yếu đến mức đó… Không đúng, anh vừa nói làm lễ kết hôn?”

“Như thế nào? Em muốn đổi ý?”

“Không phải em có ý đó, anh nói tổ chức hôn lễ bao giờ?”

“Anh đã xem rồi, tháng sau có ngày lành, thích hợp để kết hôn, lễ kết hôn sẽ làm ở chỗ này, mời một số bạn bè người thân có quan hệ tương đối tốt, sẽ không quá long trọng phức tạp.”

Ý của anh là muốn tổ chức hôn lễ ở trên đảo?

Việc này cô cũng không có ý kiến, chẳng qua.

“Tháng sau có thể nhanh hơn một chút được không?”

“Hôn lễ này anh đã đợi hai năm rồi, bây giờ em nói nhanh với anh?” Anh nhéo cằm cô, ánh mắt sâu thảm nhìn thẳng vào cô.

Nếu như anh đã nói như vậy, cô không còn lời nào để nói.

“Được, em nghe anh là được.”

Thấy cô có chút nhún nhường, tiến đến trước mặt cô, nâng mặt cô lên, tiếng nói quá trầm thấp: “Anh không có ý ép em, nhưng em không thể để anh chờ quá lâu”

Nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông gần ngay trước mắt anh, cô cong cong môi: “Được, em sẽ không chạy nữa”

“Em dám chạy, anh cũng sẽ không bỏ qua cho em” Lời này có chút tàn nhãn.

Anh dứt lời, trực tiếp cúi đầu bao lấy đôi môi cô… bá đạo biểu thị công khai chủ quyền của anh.

Sau khi Lâm Hương Giang hết bệnh rồi, bọn họ mới rời khỏi hòn đảo về nhà họ Hà.

Dù sao tháng sau cũng phải tổ chức hôn lễ, Hà Tuấn Khoa có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị Chuyện thứ nhất đó là nói cho chị cả biết chuyện này, để tránh đến lúc đó chị ấy sẽ không đồng ý, hôn lễ không thể tiến hành thuận lợi “Cái gì? Tháng sau kết hôn? Chị không đồng ý!” Quả nhiên Hà Hàm Bội mở miệng chính là không cho phép.

Vừa đúng lúc An Thu Huyền cũng ở đó, nghe Hà Tuấn Khoa nói muốn kết hôn, cũng kinh ngạc không thôi, như này cũng quá nhanh rồi!

Chẳng lẽ anh không biết Lâm Hương Giang có bệnh?

Không, anh biết, nếu không anh sẽ không đưa Lâm Hương Giang đi khám bệnh, anh có thể cưới một người bị bệnh tâm thần làm vợ?

“Chị cả, hôn lễ này đã được tổ chức vào.

hai năm trước, bây giờ chúng em cũng chỉ là hoàn thành nó mà thôi.” Hà Tuấn Khoa nói.

Hà Bội Phàm giận sôi máu: “Em còn không biết xấu hổ nói chuyện hai năm trước?

Nếu là chuyện hai năm trước, vậy thì đã qua tồi, không cần phải tiếp tục nữa”

“Mặc kệ chị nghĩ như thế nào, thật ra hai năm trước chúng em đã là vợ chồng rồi, cũng chỉ là muốn hoàn thành hôn lễ để không tiếc nuối” Cho nên tổ chức hôn lễ hay không đều có thể, chỉ là anh muốn cho cô một hôn lễ hoàn chỉnh.

“Em…” Hà Hàm Bội thật sự không biết nên ngăn cản anh như thế nào, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Hương Giang, lạnh lùng nói: “Cô thì sao? Cô còn có mặt mũi tổ chức hôn lễ? Sao da mặt của cô dày như vậy?”

Trước khi trở về Lâm Hương Giang đã chuẩn bị sẵn tỉnh thần bị mắng, như thế nào cũng sẽ có thể mỉm cười đối mặt, cô không tranh cãi với Hà Hàm Bội.

Cô càng như vậy, càng làm Hà Hàm Bội tức giận.

An Thu Huyền ở bên cạnh thấy Hà Hàm Bội sắp không còn cách nào ngăn cản bọn họ, cầm lấy di động lén lút gửi tới một tin nhắn.

Chỉ trong chốc lát, tiếng chuông di động của Hà Hàm Bội vang lên, cô ta đen mặt nghe điện thoại: “Alo?”

Cô ta đang nổi nóng, khi nghe điện thoại không nhìn thấy là một số điện thoại lạ gọi tới.

“Anh nói cái gì? Cũng không biết chị ta nghe được gì, ánh mắt sắc bén chớp mắt nhìn chäm chằm Lâm Hương Giang, có một loại cảm giác như muốn nhìn thấu cô từ.

trong ra ngoài.

Lâm Hương Giang có loại dự cảm không tốt, quả nhiên, sau khi Hà Hàm Bội kết thúc.

cuộc trò chuyện, ánh mắt sắc bén của chị ta nhìn chằm chằm cô, lạnh giọng chất vấn: “Cô có bệnh tâm thần?”

Lâm Hương Giang nghe vậy, nét mặt có một chút hoảng hốt, cuộc điện thoại vừa rồi là có người tố cáo với Hà Hàm Bội?

Chẳng lẽ là Hà Tùng Nhân?

“Chị cả, chị nói hươu nói vượn gì vậy?”

Sắc mặt Hà Tuấn Khoa cũng lạnh lẽo hơn.

“A, em còn muốn thay cô ta giấu giếm tới khi nào? Em biết rõ cô ta có bệnh tâm thần, em còn dám cưới cô ta?” Hà Hàm Bội chỉ vào Lâm Hương Giang cả giận nói.

“Hương Giang không có bệnh, chị đừng nghe người khác nói bậy!”

“Có người nhìn thấy em đưa cô ta đi khám bác sĩ tâm thần, còn kê thuốc cho cô ta, bây giờ cô ta đang uống thuốc, không phải sao?” Hà Hàm Bội đưa mắt ra hiệu cho người hầu bên cạnh: “Đi, lấy túi xách của cô 1a tới đây, xem xem bên trong có phải có bình thuốc hay không”

Không đợi Lâm Hương Giang phản ứng lại đây, người hầu đã đi tới cậy mạnh cướp đi túi xách của cô rồi.

“Chị cả!” Hà Tuấn Khoa quát lạnh, nhưng anh cũng không ngăn cản được chị cả.

Người hầu trực tiếp đưa túi xách của Lâm Hương Giang cho chị ta, ngay sau đó Hà Hàm Bội tìm được một lo thuốc ở trong túi xách *Cô giải thích cho tôi, đây là thuốc gì?

Nếu không nói, tôi sẽ cầm nó đi cho bác sĩ làm giám định” Hà Hàm Bội bắt được chứng cứ, càng tức giận hơn.

“Đây đúng là loại thuốc tỉnh thần, nhưng chỉ là thuốc dự phòng, không phải thuốc điều trị gì cả, áo lực tinh thần của cô ấy lớn, uống để giảm bớt cảm xúc mà thôi” Hà Tuấn Khoa nói.

“Nếu như cô ta không có vấn đề gì về tỉnh thần, uống thuốc dự phòng làm gì?” Hà Hàm Bội đã nhận định Lâm Hương Giang có bệnh tâm thần.

“Tuấn Khoa, em nghe rõ cho chị, chị không cho phép em cưới một người bị bệnh tâm thần làm vợi” Chị ta trực tiếp ra lệnh, dùng thân phận chị cả Ánh mắt Hà Tuấn Khoa nhíu chặt, thật là đáng chết, rốt cuộc là ai tố cáo làm hỏng chuyện tốt của anh chứ!

“Người đâu, đuổi kẻ bị bệnh tâm thần này ra ngoài cho tôi!” Hà Hàm Bội lớn tiếng nói.

Mấy tên người hầu đi tới phía Lâm Hương Giang…

“Tôi xem ai dám động vào cô ấy!” Hà Tuấn Khoa tức giận, khiến người hầu sợ hãi không dám tiến lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi