TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 390: Hoàn toàn từ bỏ

Lâm Hương Giang vừa mở mắt ra thì liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hà Tuấn Khoa, đối diện với đôi mắt đen sâu thăm thẩm của anh, cô dường như nhìn thấy được một tia lo lắng xen lẫn sự vui mừng…

Trong đầu cô chợt nhớ đến những lời nói tuyệt tình của anh trước khi cô hôn mê.

Anh nói, anh chẳng qua chỉ là muốn báo thù cô… Vậy bây giờ, những lo âu sâu trong đôi mắt của anh là gì chứ?

“Em vừa mới tỉnh dậy, tức giận cái gì chứ?” Nguyễn Cao Cường thương xót cô mà trách móc.

Lâm Hương Giang ráng sức nắm chặt lấy tay của anh ta, cô nhìn chäm chằm vào anh ta, tỏ vẻ có chút khó chịu: “Em bảo anh đưa em đi mà, tại sao em vẫn đang còn ở đây vậy?” Vì sao em vừa mở mắt ra là lại nhìn thấy Hà Tuấn Khoa chứ?

“Anh cũng muốn đưa em đi, nhưng mà em lại đột nhiên ngất đi nên anh chỉ đành để em ở lại bệnh viện điều trị” Bây giờ Nguyễn Cao Cường chỉ quan tâm đến bệnh tình của cô, anh ta lo lắng hỏi: “Em cảm thấy thế nào rồi? Bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Anh ta muốn biết thuốc của tên bác sĩ kia có thực sự hiệu quả hay không?

Lâm Hương Giang cũng đã cảm thấy thoải mái hơn rồi, nhưng cô không hề quan tâm đến sự sống chết của bản thân, hiện tại cô chỉ muốn rời đi mà thôi.

“Anh, đưa em đi..” Thái độ của cô kiên quyết như vậy, giọng nói của cô lại nhỏ nhẹ trầm xuống như có ý muốn cầu xin, cô không trụ được một giây một phút nào nữa.

“Với bộ dạng hiện tại của em, anh làm sao dám đưa em đi chứ?” Nguyễn Cao Cường rất khó xử, anh ta cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô.

Lâm Hương Giang tức giận: “Nếu như anh không muốn đưa em đi, vậy thì em sẽ tự đi một mình!” Tóm lại, cô không muốn ở cùng với người đàn ông đó thêm một lần nào nữa.

Nguyễn Cao Cường không còn cách nào khác mà đành phải thỏa hiệp với cô, anh ta thở dài: “Em đừng cử động, anh sẽ đưa em đi, anh sẽ đưa em đi ngay lập tức, như thế được rồi chứ!”

Kỳ lạ thay, Hà Tuấn Khoa không hề ngăn cản, anh chỉ lạnh lùng hỏi: “Em ghét anh đến như vậy sao? Em không quan tâm đến sức khỏe của bản thân mà chỉ một mực muốn tránh mặt anh thôi sao?”

“Tôi có tư cách gì để ghét anh cơ chứ?

Chỉ là tôi không chịu đựng được sự trả thù của anh nữa mà thôi” Cô không nhìn anh mà quay mặt đi.

Lời nói của cô như môt cái gai đâm sâu vào trái tim anh, khiến trái tim anh đau đớn.

Hà Tuấn Khoa mím chặt môi không nói gì, đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng bệch của cô.

Anh ta bế Lâm Hương Giang rời đi, Hà Tùng Nhân muốn đi theo, trong lòng hẳn ta mừng thầm, chợt nghĩ ra điều gì đó liền quay lại: “Chú út, chú cứ yên tâm nhé, cháu sẽ bảo bạn của cháu cố gắng hết sức điều chế ra thuốc giải độc cho cô ấy”

Hà Tuấn Khoa vẫn không hề thay đổi biểu cảm, anh nhắm mắt lại, một tia sáng tối mờ mà người khác không phát hiện được lóe lên trong mắt anh.

Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, coi như đồng ý để Lâm Hương Giang ở chỗ hắn tạ Sau khi nhìn bọn họ rời đi, Hà Tuấn Khoa liền nói với Hoài Vũ: “Đi điều tra tên bác sĩ kia cho tôi.”

Anh phải nắm được lai lịch của tên bác sĩ kia, anh đã mời rất nhiều bác sĩ như thế nhưng vẫn không thể điều chế ra được thuốc giải độc, tại sao hẳn ta lại có thể làm được chứ?

Hà Tùng Nhân đã mua một căn biệt thự ngay bên ngoài nhà họ Hà, bình thường chỉ có một mình hẳn ta sống ở đó.

Bây giờ Lâm Hương Giang đến rồi, hẳn ta vàng thuê vài người giúp việc đến chăm sóc cho cô.

“Hai người hãy cứ yên tâm ở lại đây, sẽ không có người đến làm phiền hai người đâu, hơn nữa bác sĩ Vi cũng sống ở đây, có việc gì có thể gọi anh ấy đến bất cứ lúc nào” Hà Tùng Nhân nói với Lâm Hương Giang và Nguyễn Cao Cường.

Nguyễn Cao Cường cũng ở lại cùng với cô, anh ta không yên tâm để cô ở đây một mình.

Sau khi Lâm Hương Giang rời khỏi bệnh viện thì cảm xúc cũng đã dần ổn định lại, chỉ là cô lại quá im lặng.

Cũng không biết cô có nghe thấy lời của Hà Tùng Nhân nói hay không, cô cứ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói một lời nào.

Nhìn thấy cô như vậy, Nguyễn Cao Cường thầm thở dài một tiếng, anh ta bế cô đến bên giường, để cô nằm xuống rồi giúp cô đắp chăn một cách cẩn thận “Em nghỉ ngơi một lát đi, anh sẽ đi nấu chút gì đó cho em ăn” Mấy ngày này bị dược hành hạ dày vò, hai má của cô cũng đã hóp lại rồi.

Ánh mắt của Lâm Hương Giang cuối cùng cũng chuyển động, cô nhìn anh ta rồi đáp một tiếng: “Ừm.”

Nguyễn Cao Cường và Hà Tùng Nhân ngay lập tức rời khỏi phòng.

“Chỗ tôi có người giúp việc có thể nấu ăn, muốn ăn gì thì anh cứ nói một tiếng là được rồi, không cần anh phải tự nấu đâu” Hà Tùng Nhân nói với Nguyễn Cao Cường.

*Tôi biết em ấy muốn ăn gì, vẫn là để tôi tự nấu thì tốt hơn”

“Vậy…cũng được”

Nguyễn Cao Cường nhìn thẳng vào hắn †a, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Bạn của cậu, tên bác sĩ kia thật sự có thể kê đơn thuốc giải độc cho em ấy sao?”

“Chuyện này… cậu ấy nói không nằm chắc một trăm phần trăm, nhưng trước giờ cậu ấy rất có hứng thú và cũng nghiên cứu rất nhiều về các loại độc dược, nếu như cho cậu ấy chút thời gian, tôi tin là cậu ấy có thể giải được và điều chế ra thuốc giải.”

Loại độc dược này vốn dĩ chính là do hắn ta yêu cầu Vi Minh Sơn chế ra, nếu như cậu ta không điều chế ra được thuốc giải thì sẽ không xong với hắn ta đâu!

“Vậy tôi sẽ tin cậu ta một lần” Bây giờ Nguyễn Cao Cường cũng không còn cách nào khác tốt hơn nữa rồi.

Hà Tùng Nhân đặc biệt bố trí một phòng y tế riêng trong biệt thự để tiện cho việc làm thí nghiệm điều chế thuốc giải của Vi Minh Sơn.

“Tôi cảnh cáo cậu, trước khi chưa điều chế ra được thuốc giải thì đừng hòng rời khỏi đây, hãy ngoan ngoãn ở lại đây mà làm thí nghiệm” Hà Tùng Nhân lạnh lùng cảnh cáo cậu ta.

‘Vi Minh Sơn cũng là một tên kỳ quặc, đến bây giờ vấn ăn mặc lôi thôi lếch thếch.

“Được được được, tôi ăn ở đều sẽ ở đây, ngày đêm nghiên cứu điều chế ra thuốc giải cho anh” Anh ta có chút hưng phấn, xem chuyện này là một thử thách, dù sao thì trí nhớ của cậu ta cũng không được tốt cho lắm.

“Phiền cậu nếu như không nhớ được thì viết phương pháp điều chế quan trọng ra giấy có được không?” Hà Tùng Nhân bất lực với cậu ta.

“Tôi cũng muốn như thế, nhưng tôi cũng hay quên là phải chú thích ra giấy”

Hà Tùng Nhân: ”…”

Hắn ta bực bội bước ra khỏi phòng y tế, đá một hòn đá cuội bên đường, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải là cách, hẳn ta lo lắng sức khỏe của Lâm Hương Giang sẽ không chịu được sự giày vò của thuốc độc.

Hiện tại cô đã sống ở chỗ của hẳn ta, hẳn ta phải nắm bắt cơ hội, nhân lúc này kéo cô về bên cạnh hắn ta.

Để cô hoàn toàn từ bỏ chú út!

Vào lúc này, trong nhà họ Hà đang vô cùng hỗn loạn, Lâm Thanh Dương sắp nổi loạn lên rồi.

Người hầu đuổi theo sau cậu bé, van nài cậu đừng đập phá đồ đạc nữa.

Cậu bé đang giơ một bình hoa lên, tức giận định đập xuống, miệng lẩm bẩm mảng: “Đồ khốn nạn, đồ cặn bã, đồ không ra gì!”

Hà Tuấn Khoa vừa bước vào nhà thì liền nhìn thấy sàn nhà lộn xộn bừa bãi, ánh mắt không khỏi trầm xuống, anh lạnh lùng nói: “Con đang làm cái gì thế? Lại đang mắng ai nữa hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi