TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 398: Đóng giả vợ chồng

Lúc Hà Tuấn Khoa siết chặt hơn, An Thu Huyền thấy trong mắt anh có ý định muốn giết người.

Chỉ một thoáng, cô hoàn hồn tỉnh lại, cảm giác sợ hãi lan tràn từ đáy lòng…

Nếu để anh biết cô ta âm mưu với Hà Tùng Nhân loại chuyện này thì cô ta tin răng anh sẽ lập tức giết chết cô tal Cô ta vẫn không muốn chết…”

“Em… lần trước em nghe cậu ta nói, Lâm Hương Giang đã đồng ý quay lại với cậu ta.

Cho dù anh ly hôn với em thì Lâm Hương Giang cũng sẽ không đi theo anh” Cô ta thở hổn hển nói.

Bọn họ muốn quay lại?

Anh rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm trước sau như một. Khuôn mặt tuấn tú như đeo mặt nạ khiến người ta không đoán được suy nghĩ của anh.

Anh không sốt ruột chuyện Lâm Hương Giang và Hà Tùng Nhân quay lại sao?

“Anh có ý gì?” An Thu Huyền che cổ, nghi ngờ nhìn người đàn ông cao quý lạnh lùng này.

Nếu muốn cô ta ký giấy ly hôn thì tại sao còn muốn bảo vệ thân phận của cô ta ở trước mặt mọi người?

“Nghe không hiểu?”

“Anh… anh muốn em và anh đóng giả vợ chồng?”

“Đúng vậy” Bây giờ anh còn cần thân phận vợ giả này của cô ta.

“Không được, em không muốn!” Lúc này An Thu Huyền từ chối, cô ta có đủ tư cách làm bà Hà, tại sao phải đóng giả?

“Cô cho rằng, cô còn có thể từ chối sao?”

Hà Tuấn Khoa khẽ nhếch môi mỏng lạnh lùng nói An Huyền Nguyên bắt gặp đôi mắt đen lạnh lùng của anh, nhất thời nói không thành lời.

Hà Tuấn Khoa trực tiếp vứt tờ giấy ly hôn xuống trước mặt cô ta: “Ký xong thì giao cho tôi, nếu như cô không muốn ký thì tôi cũng có biện pháp khiến cho cô phải ký”

Câu cuối cùng của anh rơi xuống, thân hình thon dài đột nhiên đứng lên, anh khẽ liếc nhìn cô ta rồi bước đi.

An Thu Huyền vô cùng hoảng sợ, theo bản năng ôm lấy chân anh, van xin nói: “Anh Tuấn Khoa, anh cho em thêm một cơ hội, em đảm bảo sẽ không phạm sai lầm như thế này nữa…”

“Tôi không cần sự bảo đảm của cô, cô tốt nhất ngoan ngoãn ký tên cho tôi” Nói xong, anh dừng sức rút chân về, không nhìn cô ta thêm cái nào đã vô tình rời đi.

Cô ta nằm trên đất, đưa tay về phía bóng lưng người đàn ông, muốn tóm lấy anh: “Không, đừng mà, anh Tuấn Khoa, anh quay lại nghe em nói…”

Cô ta thật sự rất hận mình, tại sao tối hôm qua không nhìn thấy người đàn ông bước vào là ai chứ?

Nhưng mà, anh biết rõ cô ta bày ra ván cờ này, mà anh còn cho phép Tống Ngọc Minh vào phòng!

Có phải anh cầm cô trao đổi với vụ làm ăn đất đai kia?

Cô ta rơi nước mắt đầy mặt, gắt gao siết chặt nắm đấm, móng tay cũng ghim vào lòng bàn tay. Cô ta không cam tâm, cô ta sẽ không chịu bỏ qua như vậy đâu!

Lâm Hương Giang nhận được thông báo của chủ nhiệm lớp, nói Lâm Thanh Dương giành được hạng nhất trong đại hội thể dục thể thao ở trường, muốn cô tới trường học tham dự buổi lễ trao thưởng chúc mừng đứa nhỏ.

Cô có chút kinh ngạc, không nghĩ tới tế bào vận động của con trai lại rất phát triển.

Nhưng mà thẳng nhóc này nếu muốn làm chuyện gì thì đúng là không có gì không làm được.

Hôm nay Lâm Hương Giang mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng bộ với chiếc quần màu đen, mái tóc dài được búi cao trông rất tao nhã, nhìn có chút mê hoặc.

Cô dắt tay con trai đi tới cửa phòng trai giải, nhưng chủ nhiệm lớp đang nói chuyện với Hà Tuấn Khoa Cô nhíu mày một cái, sao anh lại tới đây?

“A, Thanh Dương đến rồi, bố em cũng đến chúc mừng cho em, xem lễ trao giải của em” Chủ nhiệm lớp nhìn thấy họ đầu tiên.

Lâm Hương Giang nghe vậy trong nháy mắt đã biết là chủ nhiệm lớp thông báo cho anh tới đây.

Cô vừa ngước mắt lên đúng lúc nhìn thấy anh quay đầu lại, ánh mắt hai người đụng vào nhau trong không khí, hô hấp cô có chút lộn xôn, nhưng cũng nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

“Ai muốn ông ta đến chứ?” Lâm Thanh Dương bĩu môi một cái, vốn dĩ không hoan nghênh anh.

Chủ nhiệm lớp không biết bọn họ đã cắt đứt quan hệ ba con, cho rằng bọn họ đang giận nhau.

“Học trò Dương, em làm như vậy không đúng rồi, sao có thể có thái độ này với bố của mình chứ?”

“Ông ta đã không còn là bố của em nữa, em không có bố” Bây giờ Lâm Thanh Dương cũng không sợ người khác nói mình là đứa trẻ không có bố nữa.

“Em cái đứa nhỏ này, nói bậy bạ cái gì đấy?” Chủ nhiệm lớp quở trách, cô ấy rất sợ phụ huynh trách cứ cô ấy không dạy dỗ tốt.

“Mẹ, chúng ta đi vào thôi” Lâm Thanh Dương vừa nói vừa kéo mẹ đi vào bên trong.

“Tổng giám đốc Khoa, các người đây là..” Chủ nhiệm lớp không hiểu.

“Không sao đâu, trẻ con giận dỗi mà thôi” Hà Tuấn Khoa ngược lại không tức giận, anh liếc nhìn bóng lưng của Lâm Hương Giang, sau đó đi theo sau hai mẹ con bước vào.

Ba người vẫn ngồi cùng nhau, cho dù Lâm Thanh Dương vẫn luôn kháng nghị.

Lúc này, Lâm Thanh Dương ngồi giữa hai người lớn, trông giống như một gia đình ba người hòa thuận.

Bây giờ Lâm Hương Giang mới phát hiện, hôm nay anh cũng mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen. Bọn họ đúng lúc mặc đồ đôi!

Không còn gì để nghi ngờ nữa, Hà Tuấn Khoa là người đàn ông cao lớn nhất và đẹp trai nhất trong số các bậc phụ huynh dẫn tới không ít sự chú ý khiến cô phải xin lỗi thay anh khi bày ra vẻ mặt khó ở.

Buổi lễ trao thưởng rất nhanh đã bắt đầu, bây giờ đến lượt Lâm Thanh Dương lên sân khấu nhận thưởng.

“Mẹ, con sẽ lên sân khấu.”

“Chúng mừng con” Cô hôn lên trán con trai một cái.

Cô vô tình đảo mắt, thấy bên kia Hà Tuấn Khoa đang nhìn cô. Đôi mắt đen sâu thẳm khiến nhịp tim người khác tăng nhanh một cách khó hiểu.

Ngay đó cô lạnh nhạt quay mặt sang chỗ khác, tâm mắt di chuyển theo con trai, hoàn toàn coi thường sự tồn tại của anh.

Chẳng qua, cô đột nhiên cảm thấy một luồng hơi nóng phả lên tai của mình, cùng với hơi thở cao quý độc nhất vô nhị của cơ thể anh, tim cô căng thẳng một trận.

Theo bản năng quay đầu, suýt chút nữa đụng vào mặt người đàn ông đang lại gần mình, cô dĩ nhiên bị dọa giật mình, phản xạ có điều kiện ngửa đầu ra phía sau để kéo dãn khoảng cách.

Cô trợn mắt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, tức giận nói: “Anh dựa gần như vậy để làm gì?”

Đôi mắt đại bàng sâu thẳm của anh khóa chặt cô nhìn không chớp mắt, như thể muốn nhìn thấu cô.

Một lúc sau, môi mỏng của anh khẽ mở ra, giọng nói sâu kín: “Nghe nói em muốn quay lại với Hà Tùng Nhân hả?”

Lâm Hương Giang khẽ run, cau mày, anh nghe ai nói vậy?

Nhưng cô không có phản bác, mà lạnh lùng nói: “Có liên quan đến anh sao?”

“Em không thể quay lại với nó” Anh trực tiếp nói ra yêu cầu, vừa thẳng thản lại bá đạo.

Lâm Hương Giang liếc anh, chợt cảm thấy bưồn cười: “Anh có quyền gì mà can thiệp vào chuyện của tôi?

Bàn tay người đàn ông chụp lấy tay cô, nheo mắt giọng nói thâm trầm: “Tôi nói không thể là không thểi”

Một cỗ tức giận đột nhiên từ đáy lòng vọt lên, hất tay anh ra: “Anh…”

Lời còn chưa dứt, khán phòng vốn dĩ sáng sủa bỗng tối sầm!

Chỉ nghe thấy mọi người xung quanh kinh hoảng hô to: “Bị mất điện rồi!”

Có người sợ tối, sau khi rơi vào trong bóng tối, tiếng la hét chói tai thay nhau vang lên, nhất là tiếng kêu gào của mấy đứa trẻ Lâm Hương Giang nghĩ đến con trai còn đang ở trên sân khấu, theo bản năng đứng dậy. Nhưng mà trong bóng tối cô không nhìn thấy cái gì, không biết bị ai đẩy, cả người đột nhiên mất thăng bãng: “A…”

Trong lúc hoảng sợ, có một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo cô, hơi thở quen thuộc lại phả vào…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi