TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 41 Muốn ép tôi chết à

Hôm nay Hà Tuấn Khoa quả thật có không ít chuyện phải giải quyết, thấy cô bây giờ đã không còn gì đáng ngại, hẳn khẽ gật đầu: “Cũng được, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi” Hắn dứt lời xoay người định đi.

Lâm Hương Giang bỗng dưng lên tiếng: * Chờ một chút…”

Đôi chân dài của người đàn ông chợt khựng lại, hẳn quay đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô chăm chú: “Nhanh như vậy có chuyện tồi?”

Đôi môi mỏng nhếch nhẹ lên một cái không dễ phát hiện Lâm Hương Giang nhìn thây hẳn như vậy liền rũ mät xuống, cánh tay thả xuôi dọc thân người mân mê vạt áo: “Tôi… Tôi chỉ là muốn nói với anh, tôi thật sự không có đẩy Phan Thanh Y*

Cô biết chuyện ở nhà họ Hà lần này xảy ra, chắc chắn hắn phải đối mặt với áp lực người nhà họ Hà gây ra cho hẳn, buộc hắn ly hôn hoặc là đuổi cô đi, cô không muốn vào lúc hắn đang bị đè nặng áp lực mà vẫn chưa tin cô.

Vừa rồi cô hỏi hắn có tin cô hay không, hắn không trả lời, cô không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, những chuyện cô có thể làm cũng chỉ là nói cho hắn biết, nếu như hẳn quả thực không tin, cô cũng bó tay hết cách.

Họ đứng ở trước cửa bệnh viện, người đàn ông ở phía trước cô một chút, ánh mặt trời chiếu lên người họ, cây cổ thụ bên cạnh rung rinh xao động trong gió, hẳn nhìn cô chăm chú, ánh mắt không rõ vui buồn hờn giận.

Tim cô đập rất ổn định, trải qua việc vừa rồi, dường như cô cũng quá hy vọng hắn sẽ tin tưởng cô.

Chốc lát, cônghe thấygiọng nói đàn ông nhàn nhạt trong gió truyên đến: “Ừ?

Hắn chỉ đáp lại một tiếng gọn lỏn như vậy, đôi mắt đensâu thẳm nhìn chăm chú côkhông thể hiện cảm xúc.

Lâm Hương Giang nhìn người đàn ông toát ra hơi thở cao quý trước mặt, nhất thời không nghĩ ra, hắn ừ như vậy có nghĩa là gì?

Là tin tưởng cô trong sạch sao?

Cẩn thận nhớ lại, nếu như hắn không tin cô, làm sao hắn có thể bảo vệ cô ở trước mặt cha hắn, chị dâu, thậm chí là Hà Tùng Nhân?

Nếu như hắn không tin cô, cô đã bị đuổi ra nhà họ Hà từ lâu, tệ hại hơn chính là Hà Phương Đông có thể cưỡng ép tách cô ra khỏi con trai, cướp con cô đi.

Lúc Hà Tùng Nhân bóp cổ cô muốn lấy mạng cô, hắn vì cứu cô mà đấm cháu mình.

Mặc dù ngoài miệng hắn không có nói câu nào tỏ ý tin tưởng lời cô, nhưng hết thảy hành động của hản là đủ để chứng minh, hẳn tin cô.

Trong lúc nhất thời, trong lòng cô lướt qua một cảm giác hân hoan khác thường, khi tất cả mọi người đều đang chỉ trích hoài nghi cô, có con trai và hắn tin tưởng cô cũng đủ rồi.

Chẳng qua là trong đầu cô rất nhanh hiện lên một giọng nóikhác, có lẽ hẳn đứng về phía cô không phải bởi vì tin hay không tin cô, bây giờ quan hệ giữa họ là vợ chồng, hẳn không giúp cô cũng không được.

Lâm Hương Giang lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, con người này luôn luôn để cho người ta thấy dáng vẻ lãnh đạm, thậm chí vô cảm, khiến người ta không đoán ra được hẳn suy nghĩ cái gì, cho nên càng nghĩ nhiều càng tự tìm phiền não mà thôi, “Hai ngày nữa tôi sai người đón em và Thanh Dương trở về” Hản đột nhiên nói.

Lâm Hương Giang tỉnh hồn, có chút bất ngờ: ‘Nhanh vậy?” Nói thật, cô thật không muốn ở trong nhà họ Hà.

“Sao hả? Không dám trở về? Chột dạ sao?”

Người đàn ông cười mà như không nhìn thắng vào cô.

“Tôi làm gì mà chột dạ?” Cô đón ánh mắt hẳn, tỏ vẻ không hiểu.

“Vậy thì cô càng phải mau trở về, tránh để người ta nói này nói nọ”

Hắn vừa nói như vậy, cô lập tức hiểu ngay, người người đều cho rằng cô đẩy Phan Thanh Y,lúc này cô lại lánh mặt ở ngoài không trở về nhà họ Hà, cho dù cô trong sạch đi nữa cũng sẽ chứng tỏ cô có hiềm nghĩ.

Không ngờ hẳn lại suy nghĩ chu đáonhư vậy.

Lâm Hương Giang gật đầu : “Tôi biết rồi”“

Cho dù không muốn trở về nhà họ Hà, tình thế hiện tại cũng cũng không để cô được lựa chọn Sau khi cô nhìn bóng lưng Hà Tuấn Khoa rời đi, cô không đi thắng về nhà, mà một lần nữa đi vào bệnh viện.

Cô đi đến phòng bệnh Phan Thanh Y đang nằm sau khi hỏi thăm y tá, một mình đi đến.

Lúc Lâm Hương Giang đấy cửa phòng bệnhra, vừa vặn trong phòng bệnh không có những người khác, chỉ có một mình Phan Thanh Y năm trên giường.

Thấy cô xuất hiện, Phan Thanh Y trầm mặt xuống, trong mắt lập tức dâng lên phòng bị, dáng vẻ rõ ràng rất yếu ớt còn phải giả vờ tỏ ra mạnh mẽ: “Mày đến đây làm gì? Muốn xem tao thảm hại thế nào à? Hay là lại muốn đẩy tao nữa?”

Lâm Hương Giang đứng ở cuối giường, thần sắc nhàn nhạt nói với Phan Thanh Y: “Tôi chẳng qua là đến thăm cô một chút.”

“Đến thăm? Hừ, không cần mày giả mèo khóc chuột! Mày lập tức cút đi cho tao, tao  không muốn nhìn thấy mày!” Phan Thanh Y.

đang trong trạng thái rất kích động, mới nói một câu, ngực đã không ngừng phập phồng, vết thương cũng đau đớntheo, tức giận trợn mắt nhìn Lâm Hương Giang.

Lâm Hương Giang thấy trán cô ta đã toát mồ hôi lạnh, rõ ràng đau đến không chịu nổi, còn bày đặt tỏ vẻ hung dữ thô bảo, không khỏi không nghĩ đến lúc Hà Tùng Nhân bóp cổ cô đã nói những lời đó.

Hăn nói cô hại chết con của họ, còn làm hại Phan Thanh Y đời này cũng có thể không mang thai được nữa.

Nhưng điều cô muốn nói, đây là do Phan Thanh Y tự tìm hậu quả.

Lâm Hương Giang không đi, vẫn bình tĩnh đối mặt với cô ta, lãnh đạm hỏi: “Cô có hối hận không?”

Cô rất muốn biết Phan Thanh Y có hối hận khi tự mình dàn cảnh ngã xuống cầu thang, tàn nhãn giết chết đứa trẻ trong bụng, nhưng lại đối lấy kết quảkhông có cơ hội làm mẹ nữa hay không.

Phan Thanh Y siết chặt chăn, gắt gao trợn mắt nhìn cô, cắn răng nghiến lợi nói: “Hối hận?

A… Quả thật, tao quả thật có hối hận, lúc ấy đáng lẽ tao phải kéo mày cùng nhau lăn xuống mới đúng! Như vậy mày sẽ không còn cách nào chống chế nữa!”

Cô ta nghe Hà Tùng Nhân nói sau khi xảy ra chuyện, Lâm Hương Giang rời khỏi nhà họ Hà, nhưng bởi vì có Hà Tuấn Khoa ở đó, nên cô cũng không thực sự bị đuổi ra khỏi nhà họ Hài Hà Tuấn Khoa còn nói cái gì là muốn điều tra rõ chuyện này, nếu như khi đó ta kéo theo.

Lâm Hương Giang cùng ngã xuống lầu, bây giờ cũng không xảy ra lắm chuyện như vậy.

Lâm Hương Giang than thâm một tiếng, nhìn dáng vẻ, Phan Thanh Y đã hoàn toàn u mê không tỉnh, căn bản không cái gọi là hối hận trong suy nghĩ của cô ta.

Cô cố ý đến đay ngoài việc muốn thăm Phan Thanh Y ra, trong lòng còn có một chút nghỉ ngờ, đứa bé kia rõ ràng không phải của Hà Tùng Nhân, tại sao khi Hà Tuấn Khoa làm xét nghiệm AND, kết quả lại cho thấy, Hà Tùng Nhân là ba của đứa bé?

“Phan Thanh Y, cô tàn nhẫn giết chết con mình, cũng bởi vì nó không phải con của Hà Tùng Nhân, không phải sao?”

Trong mắt Phan Thanh Y chợt lóe một tia căm hận, vẻ mặt mới rồi còn hung dữ thoắt cái biến đổi, thay bãng dáng vẻ tủi thân đáng thương, nức nở nói: “Tôi biết cô luôn hận tôi cướp hôn lễ của cô, cũng biết cô vẫn chưa từ bỏ ý định với Tùng Nhân, lần này cô trở về chính là muốn cướp lại anh ấy có đúng hay không? Cho dù là như vậy, cô cũng không thể ra tay với con tôi chứ… Bây giờ còn nói đứa trẻ không phải của Tùng Nhân, cô… cô bêu xấu tôinhư vậy, là muốn cho Tùng Nhân hiểu lâm tôi, muốn ép tôi chết mới vừa lòng sao?”

Lâm Hương Giang nhíu mày, đang tự hỏi vì sao cô ta làm sao đột nhiên thay hình đổi dạng, sau lưng bất thình lình vang lên một tiếng quát lạnh lùng: “Lâm Hương Giang, người đàn bà lòng dạ ác độc! Sao mày còn có mặt mũi đến đây?”

Lâm Hương Giang nghe tiếng quát liền giật mình, quay đầu lại nhìn thấy Liễu Thu Cúc, không biết bà ta đến đây lúc nào.

Cô vỡ lẽ vì sao Phan Thanh Y lại đột nhiên hô biến ra vẻ thảm thương như vậy, thì ra là vì thấy Liễu Thu Cúc đến.

“Thanh Y, con không sao chứ?” Liễu Thu Cúc lo lắng Lâm Hương Giang làm gì đó con dâu mình, quăng cho cô một ánh mắt dữ dẫn, rồi lập tức đi đến bên giường bệnh.

Phan Thanh Y cầm tay mẹ chồng, diễn trọn vai diễn nhu nhược, thút thít khóc nấc: “Mẹ, con không muốn nhìn thấy cô ta, cô ta là kẻ giết người, cô ta giết chết đứa con của con và Tùng Nhân, bây giờ còn vu cáo đứa trẻ không phải là của Tùng Nhân… Mẹ, tiếp tục như vậy nữa, con cũng không thiết sống, hu hu hu..” Nói xong, cô ta lại đau đớn khóc rống lên.

Lâm Hương Giang im lặng nhìn Phan Thanh Y biểu diễn, cô ta thật sự có thể sánh ngang nữ diễn viên hàng đầu.

Liễu Thu Cúc từ lâu đã hận không thể bắt Lâm Hương Giang đền mạng cho cháu trai, không ngờ cô còn dám dâng mình tận cửa, Phan Thanh Y khóc kể càng làm cho lửa giận trong lòng bà ta không cách nào khống chế.

Bà ta bước mấy bước đến, giơ tay lên muốn tát Lâm Hương Giang: “Con đàn bà ác độc! Mày hại chết cháu tao không đủ, còn muốn hại chết Thanh Y sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi