TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 414: Thịt nát xương tan

Lâm Hương Giang nghe Nguyễn Cao không vui, lạnh mặt đẩy “Anh không giúp em thì thôi, em tự mình tìm!” Nói đoạn cô dùng đôi tay bê bết máu của mình tiếp tục đẩy khối đá kia.

Nguyễn Cao Cường thật sự đau lòng, giữ tay cô lại, tức giận mắng: “Đủ rồi! Em có cần thiết phải vậy không? Để anh nói, nếu Hà Tuấn Khoa chết như thế này cũng tốt! Chẳng lẽ em quên cậu ta đã tổn thương em thế nào sao?”

Anh ta không biết những điều trước kia Hà Tuấn Khoa làm đều là sắp đặt của Hà Tùng Nhân, vẫn cho rằng Hà Tuấn Khoa muốn trả thù, kết hôn với người phụ nữ khác để sỉ nhục cô.

“Không phải đâu… Anh ấy không có cố ý làm tổn thương em…” Lâm Hương Giang muốn giải thích, nhưng phát hiện mình không có sức lực.

Cô lại gỡ tay anh ta ra: “Bỏ đi, anh mặc kệ em, em tự tìm là được” Cô không có thời gian để giải thích với anh.

Cô toan đứng dậy muốn đến chỗ khác tìm kiếm, vừa mới nhổm dậy đột nhiên trước mắt tối sầm, cả người mềm oặt ngã xuống…

“Cao Ánh!” Nguyễn Cao Cường kịp thời đưa tay đỡ lấy cô, chỉ thấy người trong lòng nhẹ bãng, dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay.

Cúi đầu nhìn gương mặt hốc hác của cô, cả người gầy đến xót xa, giờ đây cô chống đỡ không nổi đã lâm vào hôn mê.

Lại nhìn qua đôi tay đầy máu của cô, anh thấp giọng chửi rủa, không biết cô đã tạo cái nghiệp gì mà lại vướng vào một thằng như Hà Tuấn Khoai Nguyễn Cao Cường vội bế cô đến bệnh viện, việc cứu Hà Tuấn Khoa ở đây đã có đủ người lo.

“Đừng! Tuấn Khoa… Đừng đi!” Lâm Hương Giang ngồi bật dậy trên giường bệnh, tim đập thình thịch.

*Tỉnh rồi à? Em gặp ác mộng sao?”

Nguyễn Cao Cường ngồi bên giường, lấy khăn giấy lau mồ hôi nhễ nhại trên mặt cho.

cô.

Lâm Hương Giang bắt lấy tay anh ta: “Hà Tuấn Khoa đâu rồi? Mọi người có tìm thấy anh ấy không?”

Nguyễn Cao Cường mặt không đổi sắc, bình tĩnh không có bất kì cảm xúc nào, im lặng vài giây rồi mới lắc đầu: “Không thấy”

“Vẫn chưa tìm được sao?” Trái tim Lâm Hương Giang như rơi xuống đáy vực, cô iốn xuống giường: “Em muốn đi tìm anh äy.

Nguyễn Cao Cường lập tức ấn cô lại, hơi tức giận nhướng mày: “Em tìm gì mà tìm?

Không tự xem lại mình bây giờ ra sao? Đã ngất xỉu rồi, thân thể đã không chống đỡ nổi nữa, em không biết à?”

“Em không sao hết, em vẫn đi được” Lúc.

này cô cực kì cố chất “Không được đi!” Nguyễn Cao Cường dứt khoát ra lệnh.

Lâm Hương Giang ngẩng đầu nhìn anh ta, viền mắt ngấn lệ, cô bắt lấy tay anh, thấp giọng cầu xin: “Anh, anh để em đi tìm anh ấy, em ở đây không thể an tâm được, anh ấy không thể có chuyện gì, em… em không thể mất đi anh ấy”

Nguyễn Cao Cường chưa từng thấy cô hạ mình như vậy, trái tìm không khỏi đau thắt…

“Em… em đừng cầu xin anh, anh không thể tha thứ cho những việc cậu ta đã làm với eml” Chỉ khi cô dứt bỏ tình cảm với Hà Tuấn Khoa anh mới có thể bỏ qua hận thù, nói gì mà không thể mất cậu ta chứ.

“Anh, chúng ta đều hiểu lầm anh ấy rồi, anh ấy kết hôn với An Thu Huyền cũng là để cứu em..” Chuyện đã đến nước này, cô không thể không giải thích rõ ràng.

Nguyễn Cao Cường nghe cô nói xong thì không ngừng cau mày, không dám tin tưởng, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Em… em nói thật sao?”

“Vâng, hai ngày nay em mới biết đó đều là mưu kế của Hà Tùng Nhân..” Cô đè nén ân hận trong tim, nghẹn ngào: “Hà Tuấn Khoa vì cứu em mới vào biệt thự, anh ấy không thể vì em mà chết như vậy…”

Cô bắt lấy tay Nguyễn Cao Cường, cầu xin lần nữa: “Anh, xin anh đấy, để em đi tìm anh ấy đi, được không..”

Nguyễn Cao Cường nhìn đứa em gái đang van nài mình, trong lòng khó chịu không nói nên lời.

“Cao Ánh…”

Nguyễn Cao Cường hít một hơi sâu, mặc dù anh vẫn còn thành kiến rất lớn với Hà Tuấn Khoa, nhưng nếu cô nói đã những lời này, Hà Tuấn Khoa thực sự vì cứu cô mà làm những việc đó, cô lại còn đau lòng đến thế, vậy thì việc này anh cũng không thể xen vào.

“Lau nước mắt đi, anh đưa em đi, đừng khóc lóc với anh nữa, khóc mù mắt rồi thì anh cũng phải lo.” Anh ta giả vờ hung dữ.

Nguyễn Cao Cường đưa cô đến chỗ biệt thự bị nổ tung, đội cứu hộ vẫn đang tìm kiếm, bây giờ đã tìm được không ít người, nhưng… đa số đều không qua khỏi.

Những người đó là vệ sĩ của Hà Tuấn Khoa, còn có thuộc hạ và người làm trong biệt thự.

Đương nhiên vẫn có người còn sống.

nhưng bị thương rất nặng, cứu được liền đưa ngay đến bệnh viện.

Trước cảnh tượng kinh hoàng, Lâm Hương Giang suýt chút nữa lại ngất đi, trái tim co thắt dữ dội.

“Hà Tuấn Khoa… anh ở đâu?” Anh vẫn bị kẹt bên dưới sao?

Bọn họ đến không bao lâu thì đội trưởng đội cứu hộ đã ra lệnh thu quân: “Kết thúc công tác tìm kiếm!”

Lâm Hương Giang sửng sốt nhìn đội trưởng, cuống lên hỏi: “Đã kết thúc rồi sao?

Vẫn còn người chưa tìm được mà, sao lại kết thúc rồi?”

Đội trưởng nhìn cô, nghiêm túc nói: “Cô gái, cô nói là còn ai vẫn chưa tìm thấy? Cô nhìn xem, nơi bị sập đã được dọn dẹp hết, nếu bị đè ở bên dưới thì đã được chúng tôi tìm ra rồi”

Lâm Hương Giang mở to mắt nhìn, hai cỗ máy lớn quả thực đã di chuyển hết đất đá, đội cứu hộ vẫn luôn làm việc từ lúc cô ngất xỉu đến giờ.

“Nhưng mà… Người tôi muốn tìm vẫn chưa thấy đâu” Cô cũng nhìn qua rồi, trong những người được đưa ra không có Hà Tuấn Khoa.

Vẻ mặt của đội trưởng lại càng nghiêm trọng hơn: “Nếu cô xác định người cô cần tìm có ở trong này mà chúng tôi không tìm thấy, vậy thì chỉ có một khả năng… Khi vụ nổ xảy ra anh ta đúng lúc ở gần đó, chúng tôi có tìm được chân và tay bị nổ đứt đoạn… Nếu vậy.

thì chúng tôi không thể giúp cô tìm thấy một cơ thể hoàn chỉnh nữa..”

Những lời này quả thực quá khủng khiếp, tay chân đứt đoạn?

Nghĩa là Hà Tuấn Khoa có thể đã bị nổ đến thịt nát xương tan, cả thi thể hoàn chỉnh cũng không còn?

“Không! Không thể như thế! Chắc chắn anh ấy vẫn còn sống, chỉ là các anh chưa phát hiện ra thôi!” Lâm Hương Giang không chấp nhận giả thiết này, thấp giọng cầu khẩn: “Xin các anh tìm kiếm thêm lần nữa có được.

không? Anh ấy chắc chắn vẫn bị kẹt ở dưới!”

“Cô gái, cô tự xem đi, đất đá được dời đi rồi, chắc chắn sẽ không bỏ sót người nào bị đè bên dưới” Đội trưởng có thể hiểu được tâm trạng của cô.

Lâm Hương Giang nhìn thấy được, nhưng cô không chấp nhận: “Tự tôi đi tìm!” Không tìm thấy anh cô sẽ không hết hi vọng.

Đội trưởng thấy cô cố chấp như thế, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, không hề ngăn cản.

Nguyễn Cao Cường vốn dĩ muốn ngăn cô lại, cho dù đội cứu hộ có có bỏ sót đi nữa, cô làm sao để có thể tìm ra anh đây?

Chẳng qua nếu không để cô đi tìm, làm sao cô từ bỏ hi vọng được?

Anh ta theo sau cô không rời “Hà Tuấn Khoa..” Lâm Hương Giang chạy đến chỗ biệt thự bị nổ tung, trên mặt đất có một lỗ hổng lớn, trống không vì sắt thép xi măng đã được dời đi hết Đúng như đội trưởng nói, đất đá đều được chuyển đi rồi, chắc chắn sẽ nhìn thấy người bị kẹt phía dưới…

Cô hoảng loạn tiến về phía trước, không biết đã vấp phải cái gì liền ngã xuống “Cao Ánh!” Nguyễn Cao Cường vội chạy đến đỡ cô.

Lâm Hương Giang ngồi sụp xuống, đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó lấp ló dưới một cục đá, đó là.

Ánh mắt cô khựng lại, hoảng hốt đẩy cục.

đá ra, nhặt lên một chiếc nhãn, đích thị là nhẫn cưới của cô và Hà Tuấn Khoat Chiếc nhấn rơi ở đây, chứng tỏ anh ấy cũng từng xuất hiện ở chỗ này, mà đây cũng chính là trung tâm của vụ nổ, chẳng lẽ anh ấy.

Cô không dám nghĩ tiếp nữa, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi