TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 419: Siết chặt đến mức sinh đau

Hôm nay, bác sĩ sẽ tới kiểm tra sức khỏe định kỳ cho Bùi Lăng Sen, cho nên Lâm Hương Giang và Nguyễn Cao Cường đều đã tới Trúc viên.

Lâm Hương Giang thường xuyên trở về nhà trò chuyện và chế tạo nước hoa với bà ấy cho nên tinh thần của mẹ cô cũng đã tốt hơn nhiều so với trước đây.

Hiện tại bà ấy cũng không còn bài xích việc bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe nữa.

“Hai người yên tâm, dựa vào kết quả kiểm tra thì sức khỏe của bà chủ đã hồi phục tốt hơn trước nhiều rồi, chỉ cần duy trì được.

tình trạng này thì tôi tin rằng bà ấy sẽ ngày càng tốt hơn, nói không chừng còn có thể hồi phục giống như người bình thường” Bác sĩ nói.

Lâm Hương Giang cùng với Nguyễn Cao.

Cường nghe thế thì vô cùng vui mừng, nếu như mẹ có thể khỏe lại thì không cần để bà ấy ở lại Trúc viên này nữa.

“Chị Khánh, chị tiễn bác sĩ ra ngoài trước đi, bọn em sẽ chăm sóc cho mẹ” Nguyễn Cao Cường nói với quản gia.

Lâm Hương Giang vào trong nhà, mẹ lập tức nằm lấy ấy của cô rồi nói: “Cao Ánh, hôm nay mẹ vừa nhớ ra một công thức chế tạo nước hoa trước đây của ba con, chúng ấy cùng nhau điều chế có được không “Thật sao ạ? Vậy được, con sẽ giúp mẹ”

Lâm Hương Giang phát hiện ra trí nhớ của mẹ cũng đã khôi phục tốt hơn nhiều.

Nguyễn Cao Cường cong môi, xem ra hiện tại hai mẹ con đang chữa lành cho nhau.

Hiện tại, Lâm Hương Giang và mẹ không còn nhắc tới chuyện của Hà Tuấn Khoa nữa, anh ấy hy vọng cô sẽ quên đi Hà Tuấn Khoa, thế nhưng anh ấy hiểu rằng đây không phải là một chuyện dễ dàng.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của anh ấy vang lên, nhìn thấy cuộc gọi, anh ấy liền xoay người ra ngoài nghe máy.

“Alo?”

“Tổng giám đốc Cường, cô chủ bị bệnh rồi ạ, ngài mau trở lại xem đi ạ” Thanh âm đầy lo lắng của chị Vân, người giúp việc trong nhà.

“Cái gì cơ? Vân Nhi bị bệnh sao? Sao lại thế được?”

“Sau khi cô chủ tan học về nhà thì sắc mặt có vẻ không tốt, lúc tôi sờ trán của cô bé thì mới phát hiện cô bé bị sốt, tôi cho cô bé.

uống thuốc hạ sốt rồi để cô bé nằm nghỉ ở trong phòng, sau đó mới mới gọi điện thoại cho ngài.”

“Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ về Anh ấy vừa định ngắt điện thoại thì đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại hỏi: “Bà chủ đâu?” Anh ấy đang hỏi về Đào Hương Vi.

“Bà chủ… Bà chủ vẫn chưa trở về ạ, tôi nghe nói tối nay còn phải tăng ca để quay chụp quảng cáo bổ sung gì đó…”

Nguyễn Cao Cường nghe vậy thì cau chặt mày, con gái đang bị bệnh mà cô ấy còn đi chụp quảng cáo sao?

Sắc mặt của người đàn ông đen đi vài phần: “Cô cứ chăm Vân Nhi trước đi, cứ quan sát tình hình của con bé trước đã, tôi sẽ nhanh chóng trở về”

Ngắt điện thoại, anh ấy vào nhà nói với háu gái nhỏ của mẹ đang bị bệnh, /ề xem con bé thế nào đã, Cao Ánh sẽ ở lại đây với mẹ.”

“Sao cơ? Cháu gái nhỏ? Mẹ có cháu gái từ khi nào?” Vẻ mặt của Bùi Lăng Sen mơ hồ.

“Lần sau con sẽ đưa con bé tới đây gặp mẹ” Nguyễn Cao Cường dứt lời nhìn về phía Lâm Hương Giang định nói gì đó thì cô nói trước: “Anh mau về nhà đi, đứa trẻ sinh bệnh, không thể không có ba mẹ ở bên cạnh được.”

Nguyễn Cao Cường cùng cô liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều ngầm hiểu ý nhau, không nói thêm gì nữa, anh ấy liền xoay người bước đi.

Anh ấy rất nhanh đã trở lại căn biệt thự ở lưng chừng núi, vừa xuống xe, chị Vân đã ra đón: “Tổng giám đốc Cường.”

“Vân Nhi sao rồi?” Anh ấy vừa đi về hướng biệt thự vừa hỏi.

“Đã hạ sốt rồi ạ, thế nhưng vẫn không cảm thấy thoải mái: Ánh mắt của Nguyễn Cao Cường vô cùng lo lắng, anh ấy đi vào phòng ngủ thì thấy trên trán của Vân Nhi dán miếng hạ sốt, tỉnh thần có vẻ không được tốt lắm, thế nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy làm bài tập.

Từ khi anh ấy đưa hai mẹ con tới đây, cùng với hai người sinh sống với nhau được một khoảng thời gian thì anh ấy biết được Vân Nhi là một cô bé rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn.

Có đôi khi, cô bé nhạy cảm đến mức.

khiến người khác cảm thấy đau lòng, Nguyễn Cao Cường vào phòng nhìn thấy cô bé vẫn đang làm bài tập mà cảm thấy đau lòng.

“Vân Nhi, con đang bị ốm mà, sao lại không nghỉ ngơi cho tốt mà lại ngồi làm bài tập thế?” Nguyễn Cao Cường đi đến bên cạnh cô bé, cúi người xuống nói chuyện với cô bé.

“Ba, ba đã về rồi!” Nhìn thấy anh ấy, hai mắt của Vân Nhi sáng ngời, thật thà trả l “Mẹ nói với con rằng nhất định phải cho xong chuyện của ngày hôm nay, không thể để lại bài tập được”

Nguyễn Cao Cường nghe vậy thì ánh sáng trong mắt tối đi, Đào Hương Vi giáo dục con gái tốt như vậy, thế nhưng khi cô bé bị ốm thì cô ấy vẫn còn đi ra ngoài chụp quảng cáo!

Anh ấy cúi đầu chạm vào trán của cô bé để thử độ ấm, quả thật không còn sốt nữa, thế nhưng anh ấy vẫn nhìn ra được tinh thân của cô bé không được tốt lắm.

“Ba sẽ ở đây làm bài tập với con, sau đó con phải đi nghỉ ngơi cho khỏe nhé?” Giọng nói của người đàn ông vô cùng dịu dàng.

“Vâng ạ” Đào Vân Nhi nhận ra cô bé vẫn rất dựa dẫm vào ba của mình.

Đào Vân Nhi học tập rất chăm chỉ, cô bé đã hoàn thành bài tập rất tốt mà không cần sự giúp đỡ của Nguyễn Cao Cường.

“Con làm xong rồi ạ, ba ơi, trước khi đi ngủ, ba có thể kể chuyện cho con nghe được không ạ” Cô bé biết mẹ sẽ về rất muộn cho nên không hỏi xem mẹ ở đâu.

“Được chứ, con muốn nghe chuyện gì?”

Nguyễn Cao Cường bế cô bé lên giường, cảm nhận xem nhiệt độ trên người của cô bé, may mà vẫn bình thường.

“Chuyện gì cũng được ạ”

“Vậy ba sẽ kể cho con nghe chuyện Na Tra náo hải nhé.”

“Được ạ” Đào Vân Nhi ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh anh ấy, đầu của cô bé gối ở trong ngực của anh ấy, nghe anh ấy kể chuyện.

Cô bé cảm thấy giọng của ba trầm trầm lại rất dễ nghe, nghe rất hay.

“Ba, đã muộn rồi, ba đi đón mẹ về nhà nhé? Con sợ mẹ sẽ gặp phải người xấu” Dù sao cô bé với mẹ sống nương tựa với nhau từ khi cô bé còn nhỏ, cho nên cô bé lúc nào cũng nghĩ tới mẹ.

Nguyễn Cao Cường nhìn bên ngoài cửa sổ thì thất trời tối đen như mực, ngay cả con gái cũng biết về nhà muộn sẽ gặp nguy hiểm, thế mà người phụ nữ lại không biết.

Đôi mắt phượng khẽ nheo lại, thấp giọng nói: “Chờ lúc nào con ngủ thì ba sẽ đi đón mẹ nhé”

“Vâng ạ..” Bởi vì bị ốm hơn nữa lại còn vừa uống thuốc cho nên Đào Vân Nhi rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Nhìn khuôn mặt yên bình của con gái đang say giấc, anh lại sờ xem nhiệt độ cơ thể của cô bé như thế nào, xác định không có vấn đề gì, lúc này anh với vén lại chăn cho cô bé, sau đó mới xuống giường.

Nguyễn Cao Cường bảo chị Vân tới phòng của cô bé, để ý xem tình hình của cô bé.

Còn anh ấy thì lái xe đi tìm Đào Hương Vi.

Trong phòng chụp ảnh, Đào Hương Vi đang chụp bộ ảnh cuối cùng.

Lúc này, cô ấy đang làm đại diện cho một thương hiệu đồ lót.

Khi Nguyễn Cao Cường bước vào trường quay thì thấy cô ấy đang mặc chiếc quần cạp trễ và chiếc áo nịt ngực màu hồng ở phš trên, tạo dáng theo yêu cầu của đạo diễn khi quay.

Đôi mắt phượng của anh ấy nhìn chảm chằm vào cô ấy, một cỗ tức giận nhất thời bật ra từ trong lồng ngực!

Chất tiệt, sao cô ấy lại dám mặc như thế trước mặt nhiều người như vậy, lại còn tạo.

dáng như thết “Đúng, đúng thế… Tốt lắm, chính là như vậy, cú người xuống thấp một chút..” Đạo.

diễn không nhận thấy sự xuất hiện của Nguyễn Cao Cường, vẫn còn đang dạy Đào Hương Vi tạo dáng như thế nào, Thế nhưng cô ấy lại cảm thấy một ánh mắt bức người nhìn chăm chằm về phía mình, cô ấy theo bản năng nhìn sang thì thấy đôi mắt phượng đang lạnh lùng nhìn mình, trong lòng vang lên tiếng lộp bộp chột dạ.

Nguyễn Cao Cường?

Sao anh ấy lại tới đây?

Sự xuất thần của cô ấy khiến cho đạo.

diễn cảm thấy bất mãn: “Cô có nghe thấy lời nói của tôi không đấy? Bảo cô cúi người thấp xuống để lộ ra rãnh ngực, cô có hiểu không thế?”

Đạo diễn vừa cao giọng nói thì đột nhiên một thân ảnh cao lớn đi về phía Đào Hương Vi.

Nguyễn Cao Cường cởi áo khoác âu phục ở trên người ra khoác lên người cô ấy, bao chặt lấy cơ thể của cô ấy, sau đó nằm lấy tay của cô ấy, lạnh mặt kéo ra ngoài.

*Ơ, anh là ai, mau đứng lại! Anh muốn mang cô ấy đi đâu?” Đạo diện đứng dậy hô lớn, người ở bên cạnh đều nhìn thấy bọn họ.

“Nguyễn Cao Cường, anh làm gì vậy?

Mau buông…” Đào Hương Vi nói khẽ với anh ấy, muốn rút tay lại, thế nhưng sức lực của người đàn ông rất lớn, cổ tay của cô ấy bị siết chặt đến mức phát đau.

Còn dáng vẻ của anh ấy lúc này trông vô cùng dọa người, cấm ai tới gần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi