TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 424: Đồng nghĩa với việc tìm cái chết

Lâm Hương Giang nhìn chằm chẵm vào thứ trong hộp, một hồi lâu cũng không thể lấy lại tinh thần, bộ não trong phút chốc trở nên trống rỗng, ngay cả hơi thở cũng trở nên rất nặng nề.

Cũng không biết qua bao lâu, bàn tay cô mới run rẩy chạm vào chiếc hộp, cầm chiếc nhẫn cưới trong đó lên.

Chiếc nhắn cưới này và chiếc nhẫn cô nhặt được trong căn biệt thự bị nổ đó là một cặp, chiếc nhãn mà cô nhặt được là của nam, còn cái này là của nữ.

Đôi nhẫn này đáng lẽ là dành cho hôn lễ của cô và anh, anh ấy sẽ đeo cho cô. Chỉ là sau khi Hà Tùng Nhân tính kế, anh đã cùng An Thu Huyền kết hôn, nhẫn cưới cũng đeo lên tay cô ta.

Sau khi An Thu Huyền cố gắng tự tử và bị tống vào tù, cô đã đến gặp cô ta một lần, trên tay cô ta không có nhẫn cưới.

Không biết có phải do An Thu Huyền hối hận hay không, đột nhiên lương tâm trỗi dậy nói cho Lâm Hương Giang, Hà Tuấn Khoa sớm đã ký vào thỏa thuận ly hôn với cô ta, làm giấy chứng nhận ly hôn. Bọn họ từ lâu đã không còn là vợ chồng.

Vì vậy, chiếc nhẫn cưới đã bị anh lấy lại.

Hiện tại, Sở Khả Vy lại cầm chiếc nhẫn cưới này đến gặp cô, có phải là đang muốn nói cho cô biết tung tích của Hà Tuấn Khoa.

“Sao cô có được chiếc nhẫn này? Hay.

là… ai đưa cho cô?” Lâm Hương Giang cầm chiếc nhãn cưới trong tay, khẽ run lên, trong nháy mắt nhìn chăm chằm Sở Khả Vy.

Sở Khả Vy không trả lời, ngược lại còn cười: “Xem ra chiếc nhẫn cưới này rất quan trọng.”

Cô ta dừng lại một lát rồi tiếp tục: “Xem ra cô rất muốn biết tung tích của chủ nhân chiếc nhẫn này, vậy thì chỉ đành theo tôi đến nhà họ Sở, đợi cô điều chế xong loại nước.

hoa phù hợp cho Henry, tôi tự khắc sẽ nói cho cô.”

Lâm Hương Giang dường như trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: “Được, tôi có thể đi cùng cô, nhưng cô phải hứa sẽ nói cho.

tôi!”

Bê ngoài nhìn cô vẫn có vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm thật ra đã rất kích động, Hà Tuấn Khoa vẫn còn sống!

“Cứ quyết định như vậy đi” Sở Khả Vy vốn không rõ chủ nhân của cái nhẫn này là ai, chỉ là trước khi bọn họ đến tìm Lâm Hương Giang, có người đưa cho cô chiếc nhẫn này, còn nói Lâm Hương Giang nhìn thấy nhất định sẽ đi cùng cô.

“Em thật sự muốn đi nước Mỹ sao?

Nhưng có rất nhiều việc trong nhà máy và phòng thí nghiệm đang đợi em” Phạm Tây Luân không hiểu vì vì sao cô nhất quyết muốn rời đi vào thời điểm quan trọng này.

“Em biết, thật sự xin lỗi, em chỉ có thể.

nhờ thầy giúp em xử lý những việc này trước, em… em nhất định phải đi một chuyến, em phải tìm một người rất quan trọng” Khó khăn lắm mới có chút tin tức, sao cô có thể bỏ qua chứ.

Phạm Tây Luân cau mày: “Người mà em nói, có khi nào là… Hà Tuấn Khoa không?”

“Là anh ấy” Lâm Hương Giang cũng không giấu anh ta.

Phạm Tây Luân quan sát cô, đã hiểu ra mọi chuyện, anh thở dài một tiếng: “Được rồi, vậy em đi tìm anh ta đi, chuyện công việc cứ giao cho tôi.”

“Cảm ơn thầy, Tây Luân” Cô chân thành nói.

“Đừng vội vàng nói cảm ơn, tôi chưa chắc đã làm tốt mấy chuyện này đâu” Anh cố ý hừ một tiếng.

Lâm Hương Giang võ nhẹ vào vai anh: “Thầy đừng khiêm tốn nữa, còn có chuyện thầy không giải quyết nổi sao? Em tin thầy!”

Phạm Tây Luân gạt tay cô và đi về phòng thí nghiệm: “Nhân lúc này em mau đi hoàn thành nốt nửa thí nghiệm còn lại cho tôi đi.”

Lâm Hương Giang hiểu anh chẳng qua là cố ý bày ra bộ mặt đó, bĩu môi đi theo anh: “Vâng, thưa thầy Tây Luân”

Sở Khả Vy đã sắp xếp xong chuyến bay, ngày mai Lâm Hương Giang sẽ cùng họ đến nhà họ Sở.

Lúc này, cô cầm theo hanh lý của con trai, lái xe đưa con trai đến biệt thự trên núi của Nguyễn Cao Cường.

Cũng may là cuối tuần, Đào Vân Nhi có ở nhà.

Lâm Thanh Dương và Đào Vân Nhi đã trở nên rất thân thiết, hai đứa trẻ vừa gặp mặt liền quấn lấy nhau chơi đùa, vốn không có những chuyện như người lớn.

Trên bãi cỏ lớn trong biệt thự, hai đứa trẻ đang tắm cho một chú chó Golden.

Chú chó Golden này là món quà mà Nguyễn Cao Cường đặc biệt chuẩn bị cho.

Vân Nhi một năm trước, là một người bố, anh ấy cũng sợ lúc mình không có nhà Vân Nhi sẽ cô đơn.

Dù sao công việc của anh ấy cũng bận, còn Đào Hương Vi… cô ấy vì muốn đi đóng phim nên cũng không hay ở nhà.

Từ khi có chú chó này, Đào Vân Nhi đã vui vẻ hơn trước rất nhiều.

Lâm Hương Giang và Nguyễn Cao Cường.

đứng trước cửa sổ kính, nhìn hai đứa trẻ đang tắm cho chó trên bãi cỏ phía bên ngoài.

“Sao đột nhiên lại muốn đi Mỹ?” Nguyễn Cao Cường đưa cho cô một ly nước trái cây.

Lâm Hương Giang nhận lấy, uống một ngụm rồi mới lên tiếng: “Em phải đi làm một chuyện rất quan trọng.”

Nguyễn Cao Cường không hiểu, còn có chuyện gì quan trọng hơn việc nghiên cứu nước hoa của cô ấy.

“Vậy em định nhờ anh trông con trong bao lâu?” Thật ra câu này là muốn hỏi cô sẽ đi bao lâu.

“Em… hiện tại em vẫn chưa xác định được.” Chính vì không chắc chẳn nên cô mới cố ý đưa con đến đây.

Nguyễn Cao Cường không thể không truy vấn cô: “Chưa xác định? Rốt cuộc là em đi làm chuyện gì?” Anh đột nhiên có chút lo lắng.

Lâm Hương Giang quay mặt lại, hai mắt nhìn nhau, trầm mặc một lát cuối cùng mới lên tiếng: “Anh, Tuấn Khoa vẫn còn sống, em có tin tức của anh ấy”

Nguyễn Cao Cường nghe vậy, đồng tử chợt co lại, không dám tin lời cô nói, ngạc nhiên đến nỗi nhất lời không nói nên lời.

Một lúc sau, anh mới định thần lại, nhíu mày hỏi: “Em lấy tin tức của cậu ta từ đâu?”

Sau vụ nổ biệt thự, anh liền cho rằng Hà Tuấn Khoa đã chết.

Chỉ có điều em gái anh mãi không chịu chấp nhận sự thật này. Nay cô lại nói là có tin tức của Hà Tuấn Khoa, anh đương nhiên vô.

cùng kinh ngạc.

Lâm Hương Giang lập tức đem chuyện Sở Khả Vy cầm nhãn cưới đến tìm cô nói cho.

anh Nguyễn Cao Cường nghe xong vẫn nhíu chặt mày, cảm thấy chuyện này có hơi kỳ quái: “Em nói trong tay cô ta có nhẫn cưới của em và Hà Tuấn Khoa?”

“Đúng vậy”

“Chỉ dựa vào một chiếc nhẫn không thể nói rằng Hà Tuấn Khoa còn sống, nói không chừng cô ta biết chuyện của em và Hà Tuấn Khoa, cố ý dùng chiếc nhẫn đến lừa em thì sao?” Anh ở trên thương trường đã quen với các kiểu dối trá lừa gạt, vì mục đích mà không từ các thủ đoạn, vì vậy anh không tin Sở Khả Vy.

“Còn nữa, em có biết nhà họ Sở là chỗ nào không? Em lại dám một mình đến chỗ người ta?” Nguyễn Cao Cường phản đối cô rời đi.

“Bọn họ không thể nào làm một cái nhẫn khác để lừa em, bản thiết kế này từ đầu đã bị em mua lại, trên thế giới chỉ có một đôi, em đã nhìn rất kĩ, đó chính là nhãn cưới của em”

Lâm Hương Giang rất chắc chắn, cô không thể nhận nhầm nhẫn cưới của chính mình.

“Về phần nhà họ Sở, mấy ngày nay em đã lên mạng xem, nhà họ Sở là gia tộc lớn nhất nước Mỹ, gia tộc họ tham gia vào tất cả các ngành công nghiệp, cũng là gia tộc giàu nhất nước Mỹ”

Nguyễn Cao Cường nghe vậy cười nhạo: “Mấy thứ trên mạng mà em cũng tin? Không sai, nhìn bề ngoài thì nhà họ Sở của nước Mỹ thật sự không có vấn đề gì, gia tộc lớn nhất, giàu mạnh nhất, nhưng… nhà họ Sở vẫn luôn ngấm ngầm thực hiện một số giao dịch ngầm, nói cách khác, đó là nơi nguy hiểm, em đi chẳng khác nào tìm chỗ chết, có hiểu không?

Điều này, Lâm Hương Giang đúng là không biết được, nhưng như vậy thì có sao?

nhà họ Sở là nhà họ Sở, cô là cô, cô chỉ đi điều chế nước hoa cho người bệnh, không phải đi gây chuyện với nhà họ Sở, bọn họ có thể làm gì cô chứ?

“Anh nghĩ nhiều quá rồi, huống hồ là cô con gái lớn nhà họ mời em đến, em là khách, cho dù họ có làm khó em, cũng phải xem cô ấy có đồng ý hay không chứ?”

“Cứ cho là cô ta mời em cũng không.

được, nơi đó quá nguy hiểm, anh không cho em đi!”

“Em nhất định phải đi, em phải tìm anh ấy!” Lâm Hương Giang lớn tiếng, cảm xúc dường như cũng có chút thay đổi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi