TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 426: Lại dẫn loại phụ nữ không đứng đắn về nhà

Lâm Hương Giang xuống xe liền nhìn thấy hai hàng người đứng ngay ngắn, mặc đồng phục của người giúp việc. Dưới sự lãnh đạo của một quản gia, cung kính chào đón họ.

“Hoan nghênh cô cả trở về!” Quản gia nói một câu, những người giúp việc kia sau đó cũng lớn tiếng nói chào đón cô về nhà.

Sở Khả Vy vốn đã quen với những cảnh như vậy, cũng có thể nói, đây chính là quy tắc của nhà họ Sở Cô hơi nâng cằm, khí thế kiêu ngạo trời sinh, lập tức nói với quản gia: “Phil, đây là cô Nguyễn Cao Ánh, là khách quý tôi mời ù hôm nay trở đi, cô ấy sẽ ở lại nhà họ Sở, mỗi người các người tiếp đãi cô ấy thật tốt, biết chưa?”

Cô cả lên tiếng, đám người giúp việc dám không nghe sao?

“Vâng, thưa cô cả!” Những người giúp việc cùng trả lời “Cô Nguyễn Cao Ánh, đây là quản gia của nhà họ Sở chúng tôi, nếu bình thường tôi không có ở đây, cô lại không tìm được .Jess, thì cứ tìm đến anh ta, anh ta sẽ giải quyết mọi chuyện giúp cô.” Sở Khả Vy nói với.

Lâm Hương Giang nhìn về phía vị quản gia có hơi mập mạp kia, nhìn có vẻ khá là tốt bụng, có điều anh ta có thể làm được quản gia của nhà họ Sở, vậy thì nhất định không đơn giản.

“Chào anh, sau này phải nhờ anh giúp đỡ rồi” Là lần đầu tiên đến đây, cô vẫn nên khách khí chút thì hơn.

“Cô Nguyễn Cao Ánh khách khí rồi, cô là khách quý của cô cả nhà họ Sở, tất cả chúng tôi đều sẽ giúp cô giải quyết mọi chuyện, vì cô mà phục vụ.” Đúng là thật biết nói chuyện.

“Cảm ơn” Lâm Hương Giang cười nói.

“Phil, phòng vip tôi bảo anh chuẩn bị đã xong chưa?” Sở Khả Vy hỏi.

“Vâng, đã sắp xếp xong rồi, hiện tại cô Nguyễn Cao Ánh có thể vào ở luôn”

Sở Khả Vy đang muốn cùng quản gia đưa Lâm Hương Giang đến phòng vip, phía sau bỗng có một chiếc xe tiến vào, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh.

Sau một tiếng phanh gấp, chiếc xe thể thao thể thao huênh hoang đó dừng lại, dường như sắp đâm vào họ đến nơi Quản gia phản ứng rất nhanh, sớm đã dẫn mấy nhân viên bảo vệ tiến lên đứng trước Sở Khả Vy và Lâm Hương Giang.

“Cậu chủ nhỏ, lần sau cậu lái xe có thể lái chậm một chút được không, có thể đâm trúng người khác, cũng khiến cậu bị thương, có phải không ạ?” Quản gia khổ tâm khuyên bảo, có vẻ như đây không phải mới lần một lần hai.

Sở Khả Thiên bước từ trong xe thể thao xuống, tay trái ôm một cô gái xinh đẹp, tay phải lại ôm một mỹ nữ, vẫn là kiểu phụ nữ mặc váy bó sát, hở rốn, và bộ ngực nảy nở.

“Cút đi, lần nào cũng căn nhắn, có thấy phiền không?” Anh ta trực tiếp đạp quản gia một phát.

Anh ta ngoái đầu nhìn Sở Khả Vy, miệng cười nhếch mép, dẫn hai người phụ nữ đi qua đó.

*Yo, đây không phải người chị gái tốt của tôi sao? Sao tôi không nghe nói hôm nay chị về nhà nhỉ?” Anh ta nhìn Lâm Hương Giang bên cạnh Sở Khả Vy, nheo mắt đánh giá cô.

Lâm Hương Giang cảm nhận được ánh mắt suồng sã của đối phương, cảm thấy toàn thân không được thoải mái.

“Chị gái tốt của tôi, lần này chị lại dẫn ai về nhà vậy? Từ khi nào mà nhà họ Sở chúng ta trở thành nơi lánh nạn rồi? Nay chị dẫn về một người, mai lại dẫn một người, từ lúc nào mà chị lại đi làm từ thiện thế?” Mỗi một câu của Sở Khả Thiên đều mang theo ý châm biếm.

Ánh mắt anh ta vẫn chưa rời khỏi Lâm Hương Giang, lại tiếp tục nói: “Lần này lại đưa về một người Hoa Thục, lại còn là phụ nữ, chậc chậc, trái lại thì ciing có chút nhan sắc” Ánh mắt đánh giá Lâm Hương Giang của anh ta đem theo vài phần tà ác.

Sở Khả Thiên và Sở Khả Vy là chị em cùng cha khác mẹ. Bố của họ là người Hoa Thục, mẹ của Sở Khả Vy cũng là người Hoa Thục, nhưng mẹ của Sở Khả Thiên là người Mỹ.

Vì vậy, đôi mắt của Sở Khả Thiên màu xanh, còn tóc vẫn có màu đen, gương mặt lai nhiều hơn so với Sở Khả Vy, nghiêng về nét Tây.

Mặc dù từ lâu Sở Khả Vy đã quen với người em trai kém cỏi, từ trước đến nay vẫn vô lễ và vô thô lỗ như vậy, nhưng hôm nay khách của cô cũng có mặt, cô không thể không quản giáo anh ta.

“Sở Khả Thiên, cậu lại mang lại phụ nữ không đứng đắn này về làm loạn, cậu muốn làm rối tung nhà họ Sở này lên sao?” Cô ghét nhất chính là lần nào cậu ta cũng dẫn theo.

mấy loại gái điểm này về nhà.

Tôi dẫn người về thì là làm loạn nhà họ Sở, còn chị dẫn về thì không phải? Sở Khả Vy, chị đừng có tiêu chuẩn kép như vậy!” Sở Khả Thiên khinh thường phản bác.

“Đúng là bùn nhão không dính được tường, cậu mà còn suốt ngày ăn chơi trác.

táng, không lo làm ăn, cho dù có là cậu chủ của nhà họ Sở, thì sớm muộn cũng sẽ bị ba đuổi ra khỏi nhà!” Sở Khả Vy vẫn luôn không hài lòng với cậu ta, nhưng cũng lười để ý đến.

“Chuyện của tôi không cần chị lo, chị vẫn là lên lo cho kẻ tàn tật trong lòng của chị thì hơn!” Sở Khả Thiên cười nhạo.

“Cậu!” Lời nói này như cứa vào sợi dây trong lòng Sở Khả Vy, đáy mắt hiện lên một tia sáng rực, cô giơ tay lên căm hận giáng một cái tát xuống!

Bốp một tiếng, Sở Khả Thiên bị chị gái tát trước mặt mọi người, nhất thời ngây ra, những người khác cũng bị dọa cho sợ, bầu không khí đột nhiên ngừng lại.

Lâm Hương Giang cũng có chút bất ngờ, không ngờ vừa đến đã chứng kiến chị em họ cãi vã, dường như, bên trong nhà họ Sở cũng không hài hòa đến vậy…

Cô chú ý đến câu nói vừa rồi của Sở Khả Thiên, anh ta nói người trong lòng của Sở Khả Vy là người tàn tật?

“Sở Khả Vy! Chị dám đánh tôi?” Sau khi phản ứng lại, Sở Khả Thiên như muốn nhảy.

dựng lên, mặt đỏ gân cổ lên hét hớn.

“Tôi đánh cậu là còn nhẹ! Tôi nói cho cậu biết, từ này về sau lời thốt ra từ miệng cậu tốt nhất sạch sẽ một chút, còn dám nói nhảm, tôi sẽ không đơn giản chỉ đánh cậu như vậy đây!” Sở Khả Vy là chị, rốt cuộc vẫn khí thế hơn anh ta.

Sở Khả Thiên vẫn là có chút e dè cô, tuy.

rằng lửa giận khắp mình nhưng vẫn kìm nén lại, cầm. nói: “Được, được… chị cứ chờ đấy cho tôi!” Dứt lời, anh ta ôm hai người phụ nữ rời đi.

“Nhìn gì mà nhìn! Đi làm việc hết đi cho.

tôi!” Sở Khả Vy cũng tức giận không chịu được, buông một câu đuổi đám người giúp việc đi.

Quản gia vội vàng đi lên, vẫn giữ nét mặt tươi cười: “Cô cả, để tôi dẫn cô Nguyễn Cao.

Ánh đến phòng”

Sở Khả Vy nhìn về phía Lâm Hương Giang, biểu cảm dãn ra đôi chút, ngữ khí vẫn rất cứng rắn: “Xin lỗi, để cô phải chê cười rồi, đó là em trai cùng cha khác mẹ của tôi, bình thường nó luôn làm loạn như vậy, cô ở đây không cần để ý đến nó.”

Lâm Hương Giang khẽ gật đầu hiểu chuyện, chuyện nhà người ta, không thích hợp cho một người ngoài như cô lên tiếng.

Phil dẫn đường phía trước, Sở Khả Vy đi cùng, bọn họ cùng đến căn phòng cho khách mà Lâm Hương Giang sẽ ở.

Phòng này có thể sánh với phòng tổng thống ở khách sạn năm sao. Không, còn sang trọng và tiện nghỉ hơn phòng tổng thống.

“Tôi sẽ ở đây sao?” Cô có hơi ngạc nhiên.

“Đúng vậy, đây là phòng của cô, nếu cô có cần chuẩn bị thứ gì khác, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào” Phil nói.

Lâm Hương Giang có chút dở khóc dở cười, một mình cô ở căn phòng lớn như vậy, có phải quá lãng phí rồi không?”

“Đúng rồi, tôi biết cô bình thường hay làm thí nghiệm, vì vậy tôi đã yêu cầu họ bố trí phòng thí nghiệm trong phòng, cô xem có đúng với yêu cầu của cô không” Sở Khả Vy nói.

Phil sau đó dẫn họ đến chỗ phòng thí nghiệm tạm thời đã được bố trí xong Lâm Hương Giang nhìn một vòng, sau đó nói: “Phòng thí nghiệm như vậy là đủ rồi, nếu có thiếu gì tôi sẽ nói với anh sau”

“Vâng thưa cô” Phil ghi nhớ.

Lâm Hương Giang hy vọng sẽ sớm hiểu được tình hình của Henry để chế tạo ra loại nước hoa phù hợp với anh ta. Cô nhìn về phía Sở Khả Vy và nói: “Tiếp theo tôi có thể gặp anh Henry không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi