TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 428: Đôi mắt quen thuộc

Đến đây Lâm Hương Giang phát hiện ra, nó nghiêm ngặt hơn so với những nơi khác.

Cô có hơi không hiểu, cho dù Henry có triệu chứng mất ngủ trầm trọng, hoặc có thể anh ta tàn tật ở một bộ phận nào đó, cũng không cần nhiều binh lính đeo súng đến canh gác như vậy chứ?

Trông như là vào Tuấn Khoa tù nhân vậy.

Lẽ nào Henry ngày nào cũng ở trong nhà, không ra ngoài sao?

Sau khi quản gia đưa cô đến đây, Jess đã đứng ở cửa đón cô.

Tiếp theo .Jess sẽ dẫn đường cho cô, quản gia quay người đi lo những chuyện khác.

Đây là ngôi nhà duy nhất trong trang viên, bên trong giống như một cung điện nhỏ.

Đi bộ trên chiếc cầu thang lộng lẫy và quanh co, cô cảm thấy dường như bị ánh sáng ở đây làm cho chóng mặt.

Nghe những lời này của anh, Lâm Hương Giang càng bối rối hơn, cô không hiểu Henry rốt cuộc là người như thế nào?

Nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ bãng nhanh chóng gặp mặt, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết Cũng không biết đã đi như thế nào, .Jess đưa cô đến một cánh cửa, cuối cùng dừng lại.

“Cô đợi đã, để tôi vào hỏi chút” .Jess đến đây càng cẩn thận hơn, có lẽ cũng sợ đánh động đến cảm xúc của Henry.

Lâm Hương Giang gật chờ ở cửa.

kiên nhãn Một lúc sau, .Jess đi ra: “Mời cô” Anh ta mở cửa.

Lâm Hương Giang đi vào trong, điều kì lạ là, phong cách của căn phòng này hoàn toàn khác với vẻ sang trọng lộng lẫy bên ngoài.

Bên trong trang trí khá đơn giản, màu.

sắc cũng rất đơn thuần, có thể thấy người sống bên trong là đàn ông.

Trong không khí có một mùi nước hoa nhàn nhàn, đó là… là nước hoa cô đã chế tạo ra. Và cũng chính cô đã đưa cho .Jess đem về, lọ “Tinh Linh Bóng Đêm”

Cô không khỏi nghỉ hoặc, sao lúc này mà còn dùng nước hoa?

Bây giờ đã qua giờ nghỉ trưa rồi mà.

Cô vô thức đi theo bước chân .Jess, không nhanh không chậm tiến vào trong.

Trong phòng khách rộng rãi, rèm cửa dài kín từ trần đến sàn, khiến cho căn phòng rất tối.

cô thấy gần cửa sổ, có một người đang ngồi trên xe lăn, quay lưng lại với cô.

Anh ta nghiêng đầu, dường như đang ngủ.

Ánh sáng không rõ ràng, cô không thể nhìn rõ người đàn ông như thế nào. Cô thâm nghĩ, đó chính là cậu Henry sao?

Đang nghi ngờ, bên cạnh có người nằm lấy tay của cô, cô giật mình quay lại, thì ra là Sở Khả Vy.

Không đợi cô lên tiếng, Sở Khả Vy thấp giọng nói: “Suyt, anh ấy đang ngủ, từ tối qua đến một tiếng trước, anh ấy đều không ngủ.”

Lâm Hương Giang mím chặt môi, lại nhìn thoáng qua bóng dáng đó, vậy là anh ta thức trảng đêm sao?

Là bởi vì xịt chút nước hoa của cô, anh ta mới ngủ sao?

Sở Khả Vy đang chuẩn bị dẫn cô đến phòng bên cạnh, người ngồi trên xe lăn bỗng có động tĩnh.

“Là người cần gặp đã đến phải không?

Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng, không biết là do vừa tỉnh hay ngủ không đủ giấc, khiến giọng anh khàn khàn trầm thấp, có thể nghe ra sự mệt mỏi.

Chỉ là Lâm Hương Giang sau khi nghe được âm thanh này bỗng giật mình, cô không chớp mắt nhìn về bóng lưng kia.

Giọng của Henry sao lại.. nghe quen thuộc đến vậy?

Điều kì lạ là, giọng nói này khiến cô vô thức đi qua để xem rõ bộ dáng anh ta.

Cô mới tiến lên một bước đã bị Sở Khả Vy nằm lấy cánh tay, cô quay đầu lại, đối diện với ánh mắt nghỉ hoặc của Sở Khả Vy, lúc này mới bừng tỉnh.

Trời ơi, cô đang làm gì thế này?

Chỉ là nghe giọng của anh ta thôi, sao lại mất kiểm soát thế này?

Bởi vì cô nhớ .Jess nói Henry tâm trạng không ổn định, vì vậy cô lúc này không dám tùy ý lên tiếng, vẫn là để Sở Khả Vy tự mình sắp xếp đi Sở Khả Vy kéo cô lại rồi mới đi đến bên cạnh người đàn ông, giọng điệu nói chuyện với anh ta mềm mại hơn khi nói chuyện với người khác không ít: “Sao anh lại tỉnh rồi? Là bọn em làm phiền anh sao?”

“Không có.”

Sở Khả Vy đến sau lưng anh, như đang ngồi xổm nói chuyện với người đang ngồi trên xe lăn là anh ta.

Hóa ra cô cả nhà Hạ kiêu ngạo kia, ở trước mặt anh ta cũng không còn chút ngạo nghễ nào.

“Là nhà điều chế nước hoa, anh gặp cô ấy, tồi trò chuyện vài câu được không?” Sở Khả Vy như đang dỗ dành con mình.

Lâm Hương Giang không nghe thấy Henry trả lời lại, không biết anh ta có muốn gặp cô không nữa?

Sở Khả Vy ngược lại lại rất hiểu ý của anh †a, anh như vậy nghĩa là đã đồng ý.

“Jess, kéo rèm lên đi” Sở Khả Vy dặn dò.

“Vâng, thưa cô cả” .Jess lập tức thực hiện nhiệm vụ.

Lâm Hương Giang vẫn đứng yên tại chỗ, rõ ràng còn chưa nhìn rõ bộ dáng của người đàn ông đó, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác rất căng thẳng, rất áp bức.

Chỉ có thể nói rằng cảm giác tồn tại của anh ta quá mạnh.

Rèm cửa đã được kéo lên, căn lòng trong tích tắc đã ngập tràn ánh nẵng.

Ánh sáng đột ngột khiến Lâm Hương Giang nheo mắt lại, nhất thời vẫn chưa thích ứng được.

Nhưng cô nghe thấy tiếng động, tiếp theo Sở Khả Vy giới thiệu Henry với cô: “Vị này là cô Nguyễn Cao Ánh, là một nhà điều chế nước hoa nổi tiếng, anh có thể ngủ được.

cũng là nhờ tác dụng của lọ nước hoa của cô ấy”

Lâm Hương Giang cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang bản thẳng về phía mình.

Khó khăn lắm cô mới thích ứng được với ánh sáng, cô nhìn về phía người đàn ông đối diện.

Sở Khả Vy đã xoay xe lăn lại, để anh ta đối diện với cô.

Trong nháy mắt, ánh mắt hai người đối diện nhau, Lâm Hương Giang đối với đôi mắt kia vô cùng quen thuộc, trong lòng bỗng trấn động mạnh, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.

Trái tim cô bỗng nhiên căng thẳng, vô thức bước lại gần, hô hấp căng thẳng, thấp giọng nói: “Tuấn Khoa..”

Cô muốn đến gần hơn một chút, nhưng chân bỗng nhiên dừng lại, bởi vì cô đã nhìn thấy rõ bộ dáng của đối phương.

Mặc dù đôi mắt của anh ta rất giống với mắt của Hà Tuấn Khoa, nhưng dáng vẻ trông lại khác hoàn toàn…

Anh Henry này có khuôn mặt tuấn tú tuyệt mỹ, ngũ quan như điêu khắc mà ra, dáng vẻ rất anh tuấn, rất khác với Hà Tuấn Khoa.

Thậm chí, bộ dáng của anh ta còn đẹp hơn Hà Tuấn Khoa, chỉ là nhìn có vẻ không được thật cho lắm. Anh ta giống như hoàng tử nước Anh bước từ trong truyện ra.

Mà Hà Tuấn Khoa là người có da có thịt, trời sinh đã cường tráng và có khí chất quý tộc, chứ không chỉ mờ ảo như vậy.

Người này không phải Hà Tuấn Khoa, cô buộc mình phải bình tĩnh lại, vừa nấy đã thất lễ một lần, bây giờ không thể lặp lại được.

Lâm Hương Giang năm chặt tay thành nắm đấm, nhắm mắt hít thật sâu.

Có lẽ là do cô có ảo giác, ánh mắt vừa nãy Henry nhìn cô rất sắc nét, khi nhìn lại lần nữa, đôi mắt anh ta chỉ còn lại sự lạnh nhạt, còn có một loại cảm giác bình tĩnh trước giông bão…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi