TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 449: Làm tổn thương đến huyết mạch!

“Đủ rồi, con câm miệng lại ngay!” Đột nhiên Sở Châu Nam lạnh giọng quát mắng con trai mình, không cho anh ta nói tiếp nữa.

Loại chuyện này nói ra thực sự quá mất mặt, ngay cả ông ta cũng không thể chấp nhận được!

Ánh mắt rét lạnh của ông ta lướt qua người Henry, sau đó ép giọng trầm xuống rồi nói: “Cậu giao đôi cẩu nam nữ đó ra đây cho tôi!”

Henry nghe thấy vậy thì không khỏi nhíu mày, lúc bắt đầu Sở Châu Nam chỉ muốn anh giao Hoài Vũ ra nhưng lúc này đến Lâm Hương Giang mà ông ta cũng không chịu bỏ qua, lại cộng thêm những lời vừa rồi của Sở Khả Thiên… chẳng lẽ Lâm Hương Giang chính là người làm anh ta bị thương sao?

“Từ hôm qua đến giờ anh ta vẫn chưa trở về nên tôi cũng đang muốn tìm anh ta, vốn dĩ còn định nhờ cô cả giúp tôi tìm nữa” Dường như uy thế của Sở Châu Nam không hề có một chút tác dụng nào với anh.

“Cậu không giao ra cũng được, dựa vào thế lực của nhà họ Sở ở nước Mỹ thì muốn tìm hai người này không phải chuyện khó khăn gì, nhưng cậu… không tránh khỏi có liên quan!”

Bây giờ Sở Châu Nam chỉ muốn tìm một chỗ để trút giận, con trai của ông ta bị người ta hại đến mức độ này, chừng nào chưa trả được thù thì cơn giận trong lòng ông ta cũng khó có thể vơi đi “Người đâu, lôi cậu ta ra ngoài cho tôi.. “

Sở Châu Nam còn chưa kịp nói xong thì đã bị ai đó ngắt lời.

“Dừng tay! Không được động vào anh ấy!” Sở Khả Vy sải bước đi từ ngoài vào.

Cô ấy vừa nhận được tin báo của .Jess, nói anh bị đám cảnh vệ của ba đưa đi liền vội vàng trở vì “Ba, đã xảy ra chuyện gì làm gì Henry?” Sở Khả Vy vừa tiến vào đã thẳng thắn chất vấn ba mình.

Thấy vậy, sắc mặt của Sở Châu Nam càng trở nên khó chịu hơn, ông ta chỉ tay vào Henry rồi giận dữ nói: “Con thử hỏi xem cậu ta đã làm gì em trai con trước đi!”

Lúc này Sở Khả Vy mới nhìn thấy Sở Khả Thiên đang nằm trên giường đẩy, sắc mặt tái mét đi.

Ánh mắt cô liền hiện lên một tia phức tạp mơ hồ, hôm qua thằng nhóc này đưa Lâm Hương Giang đi, hôm nay lại mang dáng vẻ.

sống dở chết dở này nằm đây, chẳng lẽ là bị người ta đánh rồi sao?

Là Lâm Hương Giang đánh sao?

Cô ấy không tin rằng một người con gái yếu ớt như Lâm Hương Giang có thể làm ra chuyện gì đó với Sở Khả Thiên, nhưng sao.

chuyện này lại dây dưa đến cả Henry thế này?

“Em trai tốt của chị lại bị người phụ nữ nào làm hại sao?” Sở Khả Vy chế giễu hỏi, trong giọng nói không có một chút tình cảm quan tâm nào.

Sở Khả Thiên khó mà mở miệng, bản thân mình là một người đàn ông nhưng lại bị một người phụ nữ làm tổn thương đến cả huyết mạch, thế mà Sở Khả Vy đáng ghét này còn chế giêu anh ta!

“Chị cút ra, chuyện của tôi không cần chị nh ta tức giận quát tháo.

*Tôi không muốn quan tâm đến chuyện của cậu một chút nào, nếu cậu đã trêu chọc người ta, dù có bị đánh đến chết thì cũng là nghiệp do cậu tự tạo ra, chuyện này không liên quan đến những người khác, tôi sẽ đưa Henry đi ngay bây giờ.” Sở Khả Vy nói rồi liền chuẩn bị đẩy xe lăn của Henry đi.

“Con đứng lại cho bal” Sở Châu Nam giận dữ quát lên.

Sở Khả Vy quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế chủ tọa, cô ấy chau mày nói: “Ba, ba cũng nghe thấy rồi đó, tất cả là tại con trai của ba định làm nhục người ta, nó bị người ta chẳng phải là chuyện hết sức.

bình thường hay sao? Ba cứ bảo vệ nó như vậy thì có khác nào đang dung túng cho nó làm điều sai trái không?”

“Nói như vậy tức là con cũng biết chuyện nó định làm nhục người ta sao?” Sở Châu Nam híp mắt, lạnh lùng nhìn cô ấy chăm chảm.

Mà Sở Khả Vy lúc này lại mím môi, nhất thời không nói nên lời, cũng tương đương với việc cô ấy thừa nhận rồi.

Henry ngồi trên xe lăn ở bên cạnh nhìn quải cô ấy, Sở Khả Vy biết chuyện này nhưng cô ấy không cứu Lâm Hương Giang, mà lại để mặc Sở Khả Thiên đưa người đi sao?

Cô ấy là người mời Lâm Hương Giang đến nhà họ Sở, xong việc rồi liền trở mặt như vậy sao?

Sở Khả Vy cảm nhận được sự rét lạnh khi ánh mắt anh lướt qua, cô ấy quay qua nhìn anh, Gương mặt anh âm trầm và lạnh lẽo, tựa như đang muốn trách cô không đi cứu Lâm Hương Giang vậy.

Mà Sở Khả Vy chỉ nghĩ răng, nếu Lâm Hương Giang đã rời khỏi nhà họ Sở thì sau này bất kể cô ấy gặp chuyện gì ở bên ngoài thì cũng không liên quan đến mình Sở Châu Nam không cảm nhận được.

dòng điện ngầm đang dâng trào giữa hai người bọn họ, đột nhiên ông ta giận dữ quát ầm lên: “Con biết chuyện nhưng lại không ngăn cản nó, con làm chị kiểu gì vậy? Bây giờ nó thành ra thế này thì con cũng phải chịu một phần trách nhiệm!”

Xem ra đến con gái ruột của mình mà ông ta cũng không nể nang gì.

Sự chú ý của Sở Khả Vy rời khỏi Henry, cô ấy quay sang nhìn ba và em trai của mình, đối mặt với sự phẫn nộ của ba nhưng cô cũng chỉ lạnh giọng nói: “Được, nếu ba muốn truy cứu trách nhiệm thì cứ nhằm vào con là được rồi, đừng chĩa mũi nhọn vào Henry nữa”

Sở Khả Thiên nghe thấy vậy thì sắc mặt liền thay đổi, Sở Khả Vy định gánh hết tất cả mọi chuyện sao?

“Này! Sở Khả Vy, chị đừng có ở đây làm loạn, tôi muốn đôi cẩu nam nữ đó phải trả giá! Nếu chị thực sự là chị gái của tôi thì chị hãy bảo anh ta giao bọn họ ra đây!” Sở Khả Thiên không kìm được mở miệng nói chuyện.

Sở Khả Vy nghe vậy thì suy nghĩ một hồi rồi nói: “Được, tôi có thể giúp cậu tìm người, không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây”

Cô ấy hiểu rất rõ tính cách của ba mình, có thể lúc này ông ấy vẫn còn bình tĩnh ngồi đó nhưng nói không chừng ngay giây tiếp theo đã muốn lấy mạng người ta Cô ấy lo lắng cho Henry nên chỉ muốn nhanh chóng đưa anh rời khỏi đây.

Chỉ là cô ấy vừa quay người định đẩy anh rời đi thì đội cảnh vệ bên cạnh đã giương súng nhắm thẳng vào người bọn họ, bầu không khí đông cứng lại chỉ trong nháy mắt.

“Khốn nạn! Các người dám chĩa súng vào tôi sao?” Sở Khả Vy lạnh giọng quát.

Nhưng hình như không hề có tác dụng gì hết, đám người đó chỉ nghe lệnh của ba cô ấy mà thôi.

Sở Khả Vy quay đầu nhìn về phía ba mình, cố gảng ổn định lại cảm xúc rồi nói: *Ba, con đã nói là sẽ giúp ba tìm người, ba để chúng con đi đi”

Sở Châu Nam nghe vậy thì không nói gì mà đứng dậy, ánh mắt âm u lạnh lẽo hướng.

về phía hai người bọn họ, sau đó chậm rãi đi tới.

Trong lòng Sở Khả Vy liền cảm thấy hoảng sợ, trên đời này cô ấy chẳng sợ ai hết, chỉ duy nhất một mình ba cô thì khác.

Trên mặt của Henry không có bất cứ biểu cảm gì, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu.

Anh không biết Sở Châu Nam định làm gì nhưng anh đã trải qua quá nhiều chuyện sống chết trên đời, ngoại trừ chuyện của Lâm Hương Giang ra thì những chuyện khác không hề liên quan đến anh.

Có điều lúc này Sở Châu Nam lại đi đến trước mặt bọn họ, ông ta híp mắt lại nhìn Sở Khả Vy chằm chằm: “Con rất quan tâm đến người đàn ông này sao? Đến cả em trai của con sống chết ra sao cũng không muốn quan tâm à?”

“Ba, con…” Sở Khả Vy còn chưa kịp nói hết thì đã bị ba mình tát cho một cái đau điếng người.

Đốp!

Tiếng bạt tai vang dội vang lên giữa phòng họp rộng lớn của nhà họ Sở, hơn nữa lại còn có tiếng vọng lại… Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

Sở Khả Vy mù mờ, cô ấy vẫn không hiểu tại sao mình bị đánh?

“Con có biết là cả nửa đời sau của em trai con đều bị phế rồi không? Nhà họ Sở chúng ta không có đời sau nữa rồi!” Sở Châu Nam vừa nghĩ tới điều này thì lửa giận trong lòng lại bừng lên, không cách nào tiêu tan được.

Mà con gái của mình lại sống chết bảo.

vệ người đàn ông tàn phế này!

Sở Khả Vy kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn ba mình, theo như lời ba cô ấy nói thì Sở Khả Thiên đã bị người ta phế đi nửa thân dưới rồi sao?

Tuy rằng đối với nhà họ Sở mà nói thì chuyện này quả thực là tai họa ngập đầu nhưng cô ấy lại thực sự muốn hoan hô cổ vũ.

Đây chính là báo ứng mà Sở Khả Thiên tự mình chuốc lấy!

Vừa rồi Henry còn chưa dám chắc chắn nhưng nghe Sở Châu Nam nói xong thì anh có thể khẳng định cảnh ngộ bi thảm của Sở Khả Thiên được rồi, chỉ là… ý Sở Khả Thiên là nói chính Lâm Hương Giang đã hủy hoại anh †a sao?

Quả thực là anh không thể tin được cô ấy có thể ra tay độc ác đến như vậy!

Thế nhưng khóe miệng anh lại bất giác nhếch lên.

“Kẻ làm hại Khả Thiên chính là đàn em.

của cậu ta và người phụ nữ do chính con đưa đến, cho nên hai người đừng hóng chối bỏ trách nhiệm!” Sở Châu Nam vô cùng tức giận, ông ta vô tình đến mức có thể ra tay với cả con gái mình.

Đôi mắt diều hâu lạnh lùng sắc bén của Henry khẽ lướt qua gương mặt đã tái xanh đi của Sở Khả Thiên, nếu không phải anh ta đã biến thành cái bộ dạng sống dở chết dở này.

rồi thì anh còn muốn ra tay thêm một lần nữa, phải khiến cho anh ta bị thương nghiêm trọng hơn nữa.

Anh nhìn Sở Châu Nam rồi nói: “Tôi không định chối bỏ trách nhiệm, cậu Thiên đã động đến người của tôi thì chuyện này không thể kết thúc dễ dàng như vậy được”

Nghe anh nói vậy, chẳng lẽ anh vẫn định tìm Sở Khả Thiên để tính sổ sao?

Sắc mặt Sở Châu Nam liền trở nên rét lạnh hơn trước, ông ta chưa từng gặp tên nhóc nào ung dung thản nhiên, tự cao, cuồng vọng như vậy!

“Nếu cậu đã nói như vậy, mà hiện giờ cậ cũng không thể giao người ra vậy thì tôi chỉ có thể tìm cậu để trút giận cho Khả Thiên trước thôi!” Sở Châu Nam vừa nói xong thì đám cảnh vệ xung quanh liền giương súng, sau đó ngắm chuẩn vào giữa ngực của Henry.

Sở Khả Vy thấy vậy thì không khỏi hoảng sợ, cô ấy vô thức tiến lên phía trước đứng chẳn trước mặt anh: “Ba, xin ba đừng giết anh Giọng nói chứa đựng sự khẩn thiết thỉnh cầu.

“Con tránh ra cho bal” Sở Châu Nam thấp giọng quát.

“Không, con không cho phép ba giết anh ấy!” Sở Khả Vy thà chết cũng phải bảo vệ người đàn ông ở phía sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi