TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 471: Chúng ta sau này đừng xa cách nhau nữa

Các bác sĩ và y tá đi vào và đưa Sở Khả Vy đi, cũng khiêng Sở Khả Thiên đã ngừng thở đưa đi theo.

Lâm Hương Giang vẫn đứng ngay tại chỗ, xung quanh nhốn nháo lộn xộn, chật ních bóng người đang di chuyển.

Cảnh sát đang sơ tán khách mời, còn có một bộ phận áp giải người của nhà họ Sở rời khỏi.

Ánh mắt của cô dán chặt vào trên người Hà Tuấn Khoa, anh cũng đang nhìn cô, cả hai bên đều quên đi mất những người xung quanh, trong mắt chỉ có đối phương.

Thật ra cô rất muốn bước đến, đến bên cạnh anh lao vào trong vòng tay của anh, nhưng sức lực của cô lúc này chỉ đủ để gắng gượng cho bản thân đứng vững không ngã xuống đất.

Dù sao cũng là bị Sở Khả Vy giam cầm dưới lòng đất, nơi không nhìn thấy ánh mặt trời khoảng thời gian hơn một tháng, cộng thêm vết thương do súng băn của cô sau đó không được chữa trị, có thể giữ lại một mạng sống đến tận bây giờ đã là không dễ dàng gì rồi Hà Tuấn Khoa tự điều khiển chiếc xe lăn đi về phía cô, hai bên vẫn bốn mắt nhìn nhau.

như cũ, ánh mắt không rời khỏi nhau.

Nhìn thấy anh càng ngày càng lại gần, nhịp tim của Lâm Hương Giang tăng nhanh đến khó hiểu, hít thở còn dồn dập hơn lúc nãy, trong lồng ngực có một loại cảm xúc kích động.

Cuối cùng anh cũng đến trước mặt cô, nhìn thấy cô hết sức thảm hại, yếu ớt nhợt nhạt, tim anh co giật dữ dội Anh đưa tay về phía cô: “Hương Giang…”

‘Viền mắt của Lâm Hương Giang trong phút chốc sưng nóng, giơ tay lên, đặt bàn tay của mình vào lòng bàn tay anh, gắng sức.

nằm lấy anh. Trong lòng không thể phân biệt được là oan ức hay là hạnh phúc, đủ tất các loại cảm xúc phức tạp đã chìm ngập lấy cô.

Trong giây tiếp theo, viền mắt cô đỏ hoe, không kìm lòng nổi mà chui vào trong vòng tay anh: “Tuấn Khoa, còn có thể gặp được anh, thật là tốt,…

Cô nghĩ rằng bản thân sẽ chết ở trong phòng thí nghiệm của Sở Khả Vy, trở thành mẫu vật xét nghiệm của cô ấy và sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa.

Hà Tuấn Khoa ôm lấy cơ thể yếu ớt của cô, cô gần như gầy đến nỗi như da bọc xương, sờ vào sau lưng cô chỉ cảm thấy khó chịu (vì sờ trúng xương nhô lên).

Trái tim anh càng đau hơn, thật sự nổi giận với Sở Khả Vy, không ngờ cô ấy lại làm cho người phụ nữ mà anh yêu nhất thành bộ dạng một con quỷ như vậy!

Giọng nói của người đàn ông có đôi chút khàn khàn: “Không sao rồi, mọi chuyện đều đã qua.”

Lâm Hương Giang ngẩng đầu lên khỏi vòng tay anh, nhìn chăm chú vào anh không.

hề chớp mắt, ở trong vòng tay của anh có được cảm giác an toàn: “Chúng ta sau này đừng xa cách nhau nữa, được không?”

Khi cô bị nhốt trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất, cô đã nghĩ rằng nếu cô có thể thoát ra ngoài, còn có thể trở về bên cạnh anh, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ không rời bỏ anh.

Bàn tay thon dài và sạch sẽ của người đàn ông vuốt ve lên đôi má cô, ánh mắt khó giấu được vẻ đau lòng, hạ giọng trả lời: “Được.”

Lâm Hương Giang nghe thấy vậy, trong mắt có ánh sáng bừng sáng lên, khóe miệng vừa nở một nụ cười muốn nói điều gì đó, nhưng một cơn cảm giác choáng váng ập đến, hai mắt của cô nhắm lại, ngã vào trong lòng anh.

Ánh sáng trong mắt Hà Tuấn Khoa tối sầm lại, trong lòng tràn ra một cơn hoảng sợ, đột nhiên lớn tiếng hét lên: ‘Bác sĩ! Lại đây nhanh! Bác sĩ…” Anh ôm chặt lấy cô, mặt áp sát vào mặt cô, khàn giọng nói: “Em cố gắng gượng đi, em vừa mới nói rằng chúng †a sẽ không xa cách nhau mà, em có nghe thấy không hả? “

Bệnh viện.

Khi Nguyễn Cao Cường chạy tới, chỉ nhìn thấy Hà Tuấn Khoa đang ngồi yên trên xe lăn, ánh mắt đang nhìn chäm chäm vào cửa phòng bệnh.

“Hương Giang đâu rồi? Em ấy thế nào.

” Nguyễn Cao Cường ngay lập tức đến bệnh viện sau khi nhận được tin báo.

Ngay từ nửa tháng trước, anh ta đã mất hết tin tức về Lâm Hương Giang, lo lắng rằng cô ấy ở nhà họ Sở sẽ gặp phải bất trắc, nên đã đích thân đi đến tìm người.

Anh ta vốn định đến nhà họ Sở đòi người, nhưng bị người của Hà Tuấn Khoa ngăn cản, sau đó bọn họ gặp nhau.

Hà Tuấn Khoa đã kể cho anh ta tất cả mọi chuyện và cũng nói rõ ràng thân phận của bản thân.

Hôm nay anh có thể kìm hãm được thế lực của nhà họ Sở, chặn đường quân tiếp viện của Sở Châu Nam, tất cả là vì anh và Nguyễn Cao Cường đã hợp lực lại, đã ngăn chặn từ trước những tên cảnh vệ mang theo khẩu súng bên trong nhà họ Sở.

Mà hai lượng lớn hàng hóa của Sở Châu Nam cũng là do Nguyễn Cao Cường đích thân dẫn người đi đánh cướp.

Anh ta xử lý xong việc quay trở về thì nghe nói Lâm Hương Giang được cứu thoát ra rồi, nhưng phải vào bệnh viện.

Hà Tuấn Khoa nghe thấy tiếng mới hoàn hồn trở lại, quay đầu lại nhìn Nguyễn Cao Cường vẻ mặt đang lo lằng, ánh mắt tăm tối.

“Cô ấy bây giờ không sao rồi, chẳng qua chỉ là… sức khỏe của cô ấy rất tệ.”

Lời nói của bác sĩ lại văng vắng bên tai anh: “Vết thương do súng bản trên người của cô ấy đã kéo dài quá lâu mà không được chữa trị, vết thương đã chuyển biến xấu đi, vùng da xung quanh cũng đã thối nát. Chúng tôi chỉ có thể cắt bỏ phần thịt thối rữa đi, nếu không thì vết thương này sẽ không lành… “

Đều là vì Sở Khả Vy đã nhốt cô trong phòng dưới lòng đất mịt mù tăm tối, lại không cho bác sĩ chữa trị vết thương, khiến cho vết thương thối nát nghiêm trọng.

Cô ấy có thể gắng gượng đến tận bây giờ đã xem là một kỳ tích rồi, bác sĩ nói loại thương tích này rất dễ gây tử vong cho người, sự kiên cường của cô khiến người khác phải khâm phục.

“Rất tệ? Tại sao lại r: Cường cau mày khó hiểu.

Đáy lòng của Hà Tuấn Khoa hơi co rút đau đớn, nhạt giọng nói: “Anh đợi lát nữa hỏi bác sĩ đi, ông ấy sẽ nói cho anh biết rõ cụ thể”

Nguyễn Cao Cường suy nghĩ một lúc, tệ?” Nguyễn Cao cũng tốt “Bây giờ tôi có thể vào thăm em ấy được chưa?” Nguyễn Cao Cường đã lâu không được gặp cô, rất muốn nhìn cô một cái.

“Anh đẩy tôi vào trong đi” Vừa rồi anh ở yên ở đây, là đang nghĩ đến lời bác sĩ nói, cũng sợ nhìn thấy cô, trái tim càng thêm đau nhói.

Nguyễn Cao Cường và anh cùng nhau đi vào phòng bệnh, chỉ thấy Lâm Hương Giang đang nằm yên lặng trên giường bệnh, đang đeo máy hô hấp, toàn thân gầy gò đến mức khiến người khác đau lòng.

“Giang…” Nguyễn Cao Cường đứng bên giường bệnh, nhìn thấy cô bị hành hạ thành bộ dạng này, nóng lòng muốn chém tất cả người của nhà họ Sở thành trăm mảnh!

“Là Sở Khả Vy đã khiến cô ấy thành ra như thế này?” Nguyễn Cao Cường đột nhiên nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng tàn ác.

Hà Tuấn Khoa khẽ gật đầu: “Ừ”

“Chết tiệt! Tôi phải giết cô ấy!” Anh ta không thể dễ dàng tha thứ cho việc em gái của mình bị hành hạ đến mức độ như vậy được.

*Cô ấy đang ở phòng chăm sóc đặc biệt”

Hà Tuấn Khoa không đến thăm Sở Khả Vy, nhưng thuộc hạ đã đến báo cáo tình trạng của cô ta cho anh Sau khi cô ta được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện khẩn cấp cấp cứu, tạm thời giữ lại được tính mạng, không chắc liệu cô ta có thể sống sót qua giai đoạn nguy hiểm hay không.

“Thật sao? Cô ta sắp chết rồi?” Nguyễn Cao Cường cười khẩy một tiếng: “Thực sự là đáng đời!”Anh ta đỡ phải đi động thủ.

Lâm Hương Giang nhất thời trong chốc lát không thể tỉnh lại, Nguyễn Cao Cường chỉ có thể tạm thời ở lại chăm sóc cô.

Lúc khiến anh ta nhức đầu, Lâm Thanh Dương kêu gào ầmï đòi qua đây tìm mẹ.

Thằng nhóc đó rất xảo trá, không đếm xỉa đến lời khuyên ngăn của anh ta, tự bản thân mua vé máy bay đòi đến, thậm chí còn dẫn theo Đào Vân Nhi cũng làm ầm lên đòi đi cùng với cậu bé.

Anh ta buộc lòng phải đồng ý, để Mộ Dung Bạch cùng cậu bé qua đây, về phần Đào Vân Nhi, anh ta không cho phép cô bé đến.

Đối với con gái, anh ta sẽ cảm thấy hơi đau lòng.

Lâm Thanh Dương ngày mai sẽ đến nơi đây, đến khi đó nhìn thấy mẹ đang hôn mê, còn có cả… ba đã thay đổi vẻ ngoài, cũng không biết liệu cậu bé có thể chấp nhận nổi được không?

Nguyễn Cao Cường nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, người đã không nói lời nào và dán chặt ánh mắt vào trên người Lâm Hương Giang, không ngừng quan sát bộ dạng hiện tại của anh.

“Anh… khuôn mặt này của anh thật sự đã sửa sao?” Lúc đầu nghe thấy tin tức này, anh ta kinh ngạc đến mức cả buổi không nói được lời nào.

“Không giống sao?” Hà Tuấn Khoa thực ra không thích bộ dạng hiện tại của bản thân, đều là vì Sở Khả Vy đã sửa cho anh ấy dựa theo tiêu chuẩn của riêng của cô “Không giống, hoàn toàn không nhìn ra được khuôn mặt này của anh đã được sửa sang rồi, nhưng mà không thể phủ nhận rằng khuôn mặt hiện tại của anh đã hoàn hảo hơn trước rất nhiều” Ngay cả một người đàn ông như anh ta cũng nói ra những lời kiểu này, có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt này của anh đẹp trai đến mức nào.

“Xem ra danh hiệu bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ số một thế giới của Sở Khả Vy không phải là cho không. Nếu cô ta thực sự chết đi, trái lại có chút đáng l *Vẻ ngoài của anh rất hòa hợp với người bình thường, không cần phải sửa đâu” Hà Tuấn Khoa nghĩ rằng anh ta cũng muốn sửa cho khuôn mặt trở nên hoàn hảo hơn đôi chút.

Nguyễn Cao Cường cau mày suy tư: “Anh đang khen tôi hay là chê tôi vậy?”

Cái gì mà hòa hợp với người bình thường? Chẳng lẽ là nói bộ dạng của anh ta quê mùa?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi