TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 482: Tìm một tên ăn bám

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, hai hàng lông mày của Lâm Hương Giang không tự chủ mà nhíu lại, ngay sau đó là thần kinh căng thẳng.

Hà Hàm Bội!

Sao chị ta lại đột nhiên tới đây? Hơn nữa còn là lúc này, đúng là trùng hợp quá!

Cô vô ý thức nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, giờ phút này anh đang quay lưng với Hà Hàm Bội, nghe thấy giọng nói của chị cả, ánh mắt của anh cũng hơi thay đổi.

Giày cao gót mà Hà Hàm Bội đi không cao lắm, rất có phong cách công sở, nhưng lúc cô ta đi tới mỗi một bước đều rất nặng, tiếng bước chân lọc cọc đến gần bọn họ.

Cô ta vừa đi đến đã thấy Lâm Hương Giang đang ngồi trong lòng một người đàn ông, hơn nữa người đàn ông này hình như đi đứng có vấn đề gì đó.

Hai năm nay, quan hệ giữa cô và Hà Hàm Bội càng ngày càng kém, không có một chút dấu hiệu chuyển biến tốt nào.

Mà ở trên thương trường, nhà họ Hà và nhà họ Nguyễn Cao cũng càng đấu càng gay gắt, có điều người thua thiệt luôn là Hà Hàm Bội.

Không có Hà Tuấn Khoa, nhà họ Hà muốn đấu với nhà họ Nguyễn chẳng hề dễ dàng chút nào.

Lâm Hương Giang nể mặt Hà Tuấn Khoa nên bây giờ vẫn gọi cô ta một tiếng chị.

Sự chú ý của Hà Hàm Bội cuối cùng cũng chuyển từ Hà Tuấn Khoa sang chỗ Lâm Hương Giang, rất khinh thường mà nhìn chẩm chẵm cô, lạnh giọng chất vấn: “Người đàn ông này là ai?

Không ngờ Tuấn Khoa vừa đi không bao lâu mà cô đã tìm một thắng ăn bám rồi Lâm Hương Giang nghe vậy thì giật mình, cô 1a nói… Hà Tuấn Khoa là đồ ăn bám?

Cô không kìm được mà bật cười một tiếng, Hà Tuấn Khoa nhíu chặt lông mày, sắc mặt có chút khó coi “Cô còn mặt mũi mà cười? Ở ngay trước mặt con mà cô… cô còn không biết giữ chừng mực như vậy, đúng là bại hoại thuần phong mỹ tục!”

Hà Hàm Bội vẫn luôn là một người vô cùng cứng nhắc, đặc biệt là không nhìn nổi nam nữ anh anh em em ở trước mặt công chúng.

Bây giờ Lâm Hương Giang lại ngồi trong lòng đàn ông, cũng mặc kệ người bên cạnh, dưới cái nhìn của cô ta thì chính là không đứng đản.

“Cô ơi, đây là daddy của cháu mà:’ Lâm Thanh Dương vốn là muốn giải thích giúp mẹ mình, nhưng lại không biết mình nói như vậy cũng là sai Hà Hàm Bội sầm mặt lại, tức giận nhìn chảm chăm Lâm Hương Giang, lạnh lùng nói: “Cô còn thật sự tìm cho Thanh Dương một ông ba dượng ăn bám? Tôi cho cô biết, tôi không đồng ý! Nếu như Tuấn Khoa ở dưới suối vàng biết được thì nó cũng sẽ không đồng ý!”

Lâm Hương Giang nghe vậy nhưng cô cũng không mở miệng giải thích nữa, chỉ sợ hiểu lầm càng ngày càng sâu.

“Chị Hàm Bội, anh ấy không phải ba dượng, anh ấy là…

“Dù là ba dượng thì thế nào? Tôi không có tư cách làm ba dượng của thẳng bé à?” Hà Tuấn Khoa đột nhiên cắt ngang lời cô, trực tiếp nói với Hà Hàm Bội.

Hà Hàm Bội nhìn kỹ anh, trong đầu thoáng qua một tia nghỉ ngờ, sao giọng nói này cũng có chút quen thuộc vậy?

Nhưng rất nhanh cô ta đã đè sự nghỉ ngờ xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào anh và nói: “Đương nhiên là cậu không có tư cách, cậu so được với ba ruột của thăng bé không? Hơn nữa, cậu còn là một người tàn phế!” Từ trước đến nay cô ta luôn nói chuyện trực tiếp đâm chọc như vậy.

Cô ta nói Hà Tuấn Khoa như vậy, Lâm Hương Giang không vui, dù cho cô ta không nhận ra anh là Hà Tuấn Khoa, nhưng dù chỉ là một người bình thường cũng đâu thể đâm thẳng vào chỗ đau của người ta như thế đượ!

c “Chị cả, anh ấy có tư cách làm ba dượng của Thanh Dương hay không cũng không phải do chị quyết định, lời nói của chị có hơi quá đáng rồi đấy”

“Tôi quá đáng?” Hà Hàm Bội hừ lạnh một có ai làm mẹ như cô? Tìm cho con mình một ông ba dương ăn bám! Không sợ thẳng bé bị người ta chê cười à!”

“Tôi thấy Thanh Dương ở bên cạnh cô sớm muộn gì cũng bị cô làm ảnh hưởng, vốn dĩ hôm nay tôi chỉ muốn đến thăm thẳng bé, dù sao thắng bé cũng là con trai Tuấn Khoa, là con cháu của nhà họ Hà chúng tôi, nhưng bây giờ… Tôi muốn mang thẳng bé về nhà họ Hà, cô không xứng làm mẹ của thẳng bé!”

Trước đó Hà Hàm Bội cũng không quá thích Lâm Thanh Dương, nhưng bây giờ Hà Tuấn Khoa chỉ để lại một đứa con trai như thế, cho dù không thích cô ta cũng phải bồi dưỡng thật tốt.

Ánh mắt của Hà Tuấn Khoa lạnh đi mấy phần, xem ra chị cả vẫn có ý kiến rất lớn với Lâm Hương Giang.

Nhưng giờ phút này anh vẫn chưa muốn nhận chị cả, muốn giải thích với chị ấy tại sao anh lại biến thành bộ dạng như bây giờ thì có hơi phiền toái Huống chỉ chưa chắc chị ấy đã nhận anh, nói không chừng còn coi anh là đồ lừa đảo.

‘Vẻ mặt Lâm Hương Giang trở nên nghiêm túc, Hà Hàm Bội muốn cướp con trai với cô hay sao?

Cô đang định nói chuyện thì Lâm Thanh Dương đã thở phì phò đứng ở trước mặt bọn họ, đối mặt với Hà Hàm Bội tức giận nói: “Là cháu muốn người ta làm daddy của cháu, cháu cứ thích ông ấy đấy, cứ muốn ông ấy làm daddy đấy, cô không có tư cách quản! Còn nữa, mami của cháu cũng chỉ có một, cháu sẽ không về nhà họ Hà cùng cô, cháu không thích cô!”

Bị một đứa bé trực tiếp nói không thích, Hà Hàm Bội cũng đủ thất bại rồi Nhưng việc này cũng có liên quan gì đâu? Cô †a không cần thằng bé thích.

“Có thích hay không là chuyện của cháu, muốn mang cháu về nhà họ Hà hay không là chuyện của cô, cháu là con cháu của nhà họ Hà, không có lý do gì để cháu lưu lạc mãi ở bên ngoài.”

Thấy nhà họ Hà đã không có người nối nghiệp, Hà Hàm Bội cũng rất sốt ruột, cô ta nhất định phải mang người thừa kế này trở về.

“Cô mau đi đi! Cháu ghét cô, cháu là con trai của mami, ai cũng đừng hòng tách cháu khỏi mamil” Lâm Thanh Dương trực tiếp đi qua đẩy Hà Hàm Bội đi Hà Hàm Bội không đề phòng, bị đẩy đến nỗi liên tục lùi về sau mấy bước, suýt nữa thì đứng không vững.

“Cháu… Thăng nhóc thối nhà cháu! Đây là do.

mẹ cháu dạy đúng không? Không biết lễ phép với người lớn như vậy!” Xem ra cô ta càng phải đón thẳng bé trở về nhanh hơn một chút “Cháu chỉ lễ phép với người lớn đáng được.

†ôn kính, mà cô thì không phải!” Lâm Thanh Dương khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ ghét cái ác như kẻ thù.

Hà Hàm Bội hừ lạnh: “Vậy bây giờ cô sẽ mang cháu trở về để dạy bảo cháu thật tốt!” Nói xong liền đưa tay muốn kéo Lâm Thanh Dương đi.

Ngay tại lúc cô ta sắp bắt được Lâm Thanh Dương thì tay bỗng bị người ta tóm lấy, bị bắt lấy băng sức lực lớn khiến tay cô ta đau đớn.

Ngay sau đó cô ta bị sức lực đó hất một cái, chật vật lùi về phía sau, lúc sau lưng đụng phải xe của cô ta mới dừng lại.

Cô ta lạnh lùng tức giận nhìn lại, chỉ thấy một vệ sĩ áo đen ngăn ở trước mặt Lâm Thanh Dương.

“Chị đi đi, tôi không gật đầu thì chị không thể nào mang thắng bé đi được.’ Hà Tuấn Khoa cũng không muốn ra tay với chị cả, nhưng chị ta quá đáng lắm rồi.

Hà Hàm Bội lạnh lùng nhìn chäm chằm anh, †ên ăn bám này còn mang theo cả vệ sĩ?

Ha… Quả nhiên là đồ tàn phế vô dụng, không mang theo vệ sĩ thì không ra khỏi cửa đượ!

c Chỉ là rốt cuộc cậu ta có thân phận gì? Mấy vệ sĩ của cậu ta trông có vẻ rất giỏi.

Hôm nay Hà Hàm Bội không mang theo ai ra ngoài, đương nhiên cũng không có cách nào.

chống đối với vệ sĩ, chỉ có thể phắn nộ nói: “Lâm Hương Giang, cô chờ đấy cho tôi, Thanh Dương là con cháu nhà họ Hà chúng tôi, tôi sẽ không để thằng bé ở bên cạnh cô quá lâu!”

“Nói như vậy là chị muốn tranh con với tôi ư?”

Lâm Hương Giang đối diện với ánh mắt của cô ta, không nhanh không chậm mà nói: “Nếu vậy thì chúng ta gặp nhau ở trên tòa án, để xem thấm phán có quyết định giao thằng bé cho nhà họ Hà hay không?”

“Cô…” Hà Hàm Bội nghẹn lời, đương nhiên cô †a biết rõ nếu như ra tòa, chắc chắn quyền nuôi con sẽ được phán cho người làm mẹ là Lâm Hương Giang!”

“Cô đừng tưởng rằng tôi sẽ từ bỏ!” Hà Hàm Bội hừ lạnh một tiếng, xụ mặt xoay người lên xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi