TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 484: Sau lưng cô ta có kim chủ rất mạnh

Nguyễn Cao Cường nhìn sắc mặt của thím Lê bèn hiểu ngay, trong khoảng thời gian anh ta không ở đây Đào Hương Vi chưa từng về nhà lần nào!

Ánh mắt anh ta lập tức tối lại, xem ra cô ấy ngày càng điên khùng rồi, vì quay phim mà bỏ mặc cả con gái, nhà cũng không thèm về!

“Ba.” Đào Vân Nhi kéo ống tay áo của anh †a, dè dặt nhìn gương mặt nghiêm túc của anh ta, giọng nói mềm mại của bé gái vang lên: “Mẹ từng về thăm con rồi, chỉ là mẹ bận quá nên dạo này chưa trở về mà thôi.”

Thấy con gái cẩn thận nói giúp Đào Hương Vĩ như vậy, trong lòng Nguyễn Cao Cường hơi thắt: lại Ngay cả con gái cũng biết nói thay cô ấy, mà cô ấy lại không biết chịu trách nhiệm như vậy, suốt ngày chỉ biết quay phim quay phim!

“Vân Nhi, bây giờ con còn thấy chỗ nào không thoải không?” Anh ta không muốn cùng con gái nói về mẹ của cô bé, nếu không trong lòng sẽ càng tức giận.

“Không có, bây giờ con rất khỏe.” Đào Vân Nhi trước giờ luôn chu đáo hiểu chuyện như vậy.

“Đúng rồi, ba mang quà về cho con này, còn cả anh Thanh Dương của con cũng nhờ ba mang quà cho con” Anh ta nói với cô bé một số chuyện đáng để vui vẻ.

“Thật sao? Ở đâu ạ?” Vừa nghe nói là có quà, cô bé lập tức hoạt bát trở lại.

“Ở đây, ba mang đến đây rồi” Nguyễn Cao Cường vừa nói vừa lấy quà từ trong túi ra Thật ra Lâm Hương Giang cũng chọn một món quà để tặng cô bé, lúc trở về Nguyễn Cao.

Cường còn mua trong trung tâm thương mại ở sân bay thêm mấy món nữa, nên lần này cô bé nhận được rất nhiều quà.

Đào Vân Nhi mở từng món ra, Nguyễn Cao.

Cường ở bên cạnh cong môi nhìn cô bé.

“A… đây là hộp nhạc mà lần trước con muốn, còn có thể quay tròn nữa… cái lọ đựng đá quý này là anh Thanh Dương tặng con hả?”

“Làm sao con biết đây là do anh ấy tặng?”

“Bởi vì bọn con đã nói với nhau rồi, nếu như: anh ấy tặng quà cho con thì nhất định phải có đá quý, ba xem ở đây có hồng ngọc và cả lam ngọc này…

Nguyễn Cao Cường nhíu mày, không ngờ thăng nhóc Thanh Dương này cũng biết chọn quà cho con gái ghê, về sau nếu như thăng bé vừa ý cô gái nào thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay nó “Con có thích những món quà này không?”

“Thích ạ, chỉ cần là quà do ba và anh Thanh Dương tặng con đều thích!” Vân Nhi ôm lấy những món quà kia yêu thích không muốn buông tay.

Nguyễn Cao Cường lại hơi ghen rồi, tại sao còn phải tăng thêm câu anh Thanh Dương?

Có một người ba như anh ta còn chưa đủ à?

Nguyễn Cao Cường chơi cùng cô bé một lát rồi để cô bé nghỉ ngơi, dù sao bây giờ cô bé vẫn còn bị ốm, cần nghỉ ngơi thật nhiều Đào Vân Nhi nắm lấy tay anh ta, gối lên lòng bàn tay anh ta mà ngủ thiếp đi, khuôn mặt nho nhỏ trắng nõn đáng yêu, chỉ tiếc là quá gầy yếu.

Anh ta sờ mái tóc như rong biển của con gái, nhìn gương mặt cực kỳ tương tự với Đào Hương Vị, trong lòng không hiểu sao lại đần dân co rút Sau khi xác định cô bé đã ngủ sâu, anh ta cẩn thận rút tay về, để thím Lê tiếp tục trông nom cô bé.

Anh ta ra khỏi phòng bệnh, đi tới cuối hành lang, lấy điện thoại di động ra bấm gọi số điện thoại đầu tiên trong danh bạ.

Đào Hương Vĩ vừa quay xong một cảnh, lúc này đang nghỉ ngơi chờ cảnh quay tiếp theo bắt đầu.

Trong lúc rảnh rỗi ngồi chờ, cô ta tranh thủ thời gian học thuộc lời thoại, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn rất cố gắng, bằng không cũng sẽ không trở thành nữ diễn viên được hoan nghênh nhất trong vòng hai năm ngắn ngủi.

“Chị Hương Vi, điện thoại của chị đang kêu liên tục” Trợ lý Lam Tịnh mang điện thoại di động của cô ta tới Đào Hương Vi liếc nhìn, vốn không muốn nghe nhưng nhìn thấy tên người gọi đến, ánh mắt cô ta lóe lên.

Cô ta đặt kịch bản xuống, căm điện thoại lên xoay người muốn đi một chỗ khác không có người để nghe điện thoại: “Em trông giúp chị, có người đến thì gọi chị” Không quên dặn dò trợ lý “Dạ, em hiểu ạ” Trợ lý biết cô ta vấn luôn liên hệ với một người thần bí, nhưng không rõ người đó là ai.

Bên ngoài đều đồn rắng cô ta nổi tiếng nhanh chóng, tài nguyên lại nhiều như vậy là bởi vì sau lưng cô ta có kim chủ rất mạnh.

Lam Tịnh đã đi theo cô ta được một thời gian rồi, kim chủ thì chưa từng gặp, chỉ biết là có một người thần bí thôi “Alo?” Xác định xung quanh không có ai, Đào Hương Vì mới ấn nhận điện thoại Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lập tức truyền tới: “Cô còn đang quay phim?” Vẫn là giọng điệu rất bất mãn như trước đây.

“Không quay phim thì anh nghĩ tôi đang làm gì?” Hai năm nay, quan hệ giữa bọn họ càng ngày càng kém.

Lần nào gặp cũng cãi nhau, chuyện để nói cũng chỉ có chuyện liên quan đến con gái.

Đến bây giờ cô ta vẫn không hiểu tại sao anh †a muốn giữ cô ta ở bên người? Cãi nhau như vậy có ý nghĩa gì không?

“Vân Nhi bị ốm mà cô còn có tâm trạng đi quay phim! Tôi thật sự không biết cô làm mẹ kiểu gì nữa!” Nghĩ đến chuyện con gái còn nói giúp cho cô ta, anh ta lập tức cảm thấy không đáng.

“Cái gì? Vân Nhi lại bị ốm? Chuyện từ khi nào?” Sáng hôm nay cô ta còn gọi điện thoại cho con gái, khi đó con bé còn rất khỏe mà.

Cho dù cô ta quay phim không thể trở về, nhưng mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho con gái, nhất là buổi tối trước khi ngủ chắc chắn sẽ gọi video trò chuyện với con gái.

“Cô còn mặt mũi hỏi chuyện từ khi nào? Bây giờ tôi chỉ báo với cô một tiếng, nếu như cô còn muốn đứa con gái này thì cô nên biết phải làm thế nào rồi đấy!” Nguyễn Cao Cường nổi qiân đùng đùng, nói xong cũng cúp máy luôn!

Anh ta nắm chặt điện thoại di động, thở gấp vì tức giận, còn muốn nói tiếp gì đó nhưng chợt phát hiện mình đã cúp máy.

Rõ ràng trước lúc gọi điện anh ta đã nói với bản thân rằng đừng tùy tiện nổi giận với cô ấy, tại sao mới mở miệng đã quên rồi?

Anh ta đưa tay xoa xoa mi tâm, có lẽ là quá mệt mỏi nên vô cùng tức giận với hành vi không về nhà của cô ta.

Đào Hương Vi nhìn điện thoại di động, cũng không kịp so đo thái độ ác liệt của Nguyễn Cao Cường mà vội vàng đi xin nghỉ với đạo diễn.

“Cô muốn xin nghỉ? Sắp đến giờ quay cảnh tiếp theo rồi!” Đương nhiên là đạo diễn không vui, không muốn thả cô ta đi.

“Xin lỗi, đạo diễn, tôi… Người nhà của tôi bị ốm, tôi nhất định phải trở về một chuyến, tôi đảm bảo ngày mai chắc chẵn sẽ xuất hiện ở đoàn phim, anh quay cảnh của những người khác trước đi”

Người nhà bị ốm quả thật không thể không cho phép cô ta nghỉ, nhưng đạo diễn vắn không vui: “Nhà cô ai bị ốm? Ba cô hay mẹ cô?”

“Tôi…”

“Đạo diễn, anh hỏi rõ ràng như vậy làm gì?

Chẳng lẽ anh cũng muốn đi thăm một chuyến?”

Một giọng nam thình lình chen vào.

Đào Hương Vì nhìn sang, người đó chính là nam chính của bộ phim này, tuổi còn trẻ đã giành được giải thưởng ảnh đế danh giá – Tư Thần.

“Tư Thần cậu đùa đấy à, tôi bận bịu việc trong đoàn phim còn chưa xong. Làm gì rảnh mà đi thăm nom ai chứ”

“Vậy sao anh cứ ngăn cản người ta? Chẳng qua chỉ xin nghỉ về thăm người nhà bị ốm thôi mà, cũng đâu phải đi luôn” Tư Thần lại chủ động nói giúp cô ta Địa vị ảnh đế còn ở đó, đạo diễn cũng khách sáo với anh ta không ít, không làm khó Đào Hương Vi nữa mà quay đầu nói với cô ta: “Vậy cô đi nhanh về nhanh, ngày mai tôi nhất định phải nhìn thấy cô.”

“Cảm ơn đạo diễn, tôi biết rồi”

Đào Hương Vi muốn nói một tiếng cảm ơn với Tư Thần, nhưng quay người lại mới phát hiện anh †a đã đi Cô ta không rảnh trì hoãn nữa, lập tức đặt vé máy bay chuyến sớm nhất để bay trở về.

Bởi vì quay phim ở thành phố lân cận nên thời gian cả đi cả về không mất bao lâu.

Rất nhanh Đào Hương Vi đã trở lại, đi đến bệnh viện, nhưng bây giờ đã là đêm khuya rồi.

Cô ta đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Nguyễn Cao Cường đang trông coi ở bên giường con gái, một tay anh ta chống đỡ trán, hai mắt nhắm lại, cũng không biết là đã ngủ thiếp đi hay chưa ‘Vân Nhi đã ngủ rồi, có ba ở bên cạnh nên cô bé ngủ rất yên lành.

Đào Hương Vi bước đi rất nhẹ nhàng, nhưng lúc đi đến bên cạnh giường bệnh Nguyễn Cao Cường vẫn phát hiện mà mở mắt ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi