TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 491: Có cần báo cảnh sát không

Hà Hàm Bội còn muốn hỏi gì đó nhưng Lâm Hương Giang đã kéo Lâm Thanh Dương đi này, chị nói xem chúng ta có nên tới cục cảnh sát một chuyến không?” Lâm Hương Giang lạnh mặt hỏi Không ngờ Hà Hàm Bội còn không thừa nhận, chị ta cười lạnh nói: “Cô muốn báo cảnh sát sao?

Tùy cô thôi, cô có bằng chứng gì là tôi cho người chụp lén cỡ?”

Chị ta tạm dừng một chút rồi lại nói: “Những bức ảnh đó có người gửi nặc danh cho tôi, nếu không tôi cũng không biết cô bị người ta theo dõi như vậy”

“Nói vây là chị không thừa nhận là do chị làm chứ gì?” Lâm Hương Giang mỉa mai hỏi.

“Cô nói là tôi làm thì có chứng cứ không?” Hà Hàm Bội thua kiện, không thể giành được quyền nuôi dưỡng Lâm Thanh Dương nên rất bực bội.

“Hôm nay bỏ qua cho chị, nhưng tôi nói cho.

chị biết, Lâm Thanh Dương là con trai tôi, tôi sẽ không từ bỏ nó” Nói rồi, cô xoay người nghênh ngang rời đi “Ba, chị của ba thật là kiêu ngạo quá đi?” Lâm Thanh Dương nhịn không được mà n‹ Hà Tuấn Khoa bất đắc dĩ nhún vai, từ trước tới nay chị cả vẫn luôn mạnh mẽ như vậy.

Trước kia anh muốn làm chuyện gì, nếu chị ta không đồng ý thì tuyệt đối sẽ không cho anh làm.

Sau đó, anh tiếp nhận công việc của nhà họ Hà, mới dần dần thoát khỏi sự quản chế của chị gái, nhưng vẫn rất nhiều lúc chị ta nói một là một, nói hai là hai.

Xem ra chị ta sẽ còn tiếp tục tranh giành quyền nuôi nấng Lâm Thanh Dương, có điều không biết lần sau chị ta sẽ làm ra chuyện gì nữa?

“Tuấn Khoa, anh nói xem em có nên đi báo cảnh sát không?” Lâm Hương Giang vì nể mặt Hà Tuấn Khoa nên mới không báo cảnh sát ngay.

“Em muốn làm gì anh cũng sẽ ủng hộ” Hà Tuấn Khoa cũng sẽ không cầu xin giúp chị gái mình, anh cũng tức giận khi thấy chị mình làm như vậy.

Lâm Hương Giang nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy em sẽ cho chị ta một cơ hội, nếu lần sau chị ta còn làm ra chuyện như vậy, em nhất định sẽ báo cảnh sát.”

“Mẹ, mẹ đừng khách khí với cô ta, tốt nhất là nên bắt cô ta vào nhà giam đi, như vậy thì con mới không cần đến nhà họ Hà sống nữa” Lâm Thanh Dương nói với vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Nghe được lời này của con trai, lại thấy vẻ mặt cậu bé như vậy, Lâm Hương Giang thật muốn bật cười.

“Được được được, mẹ sẽ không để con sống cùng cô ta đâu” Ai cũng không thể cướp con trai của cô đi.

Lâm Hương Giang ở bên cạnh Hà Tuấn Khoa điều trị một thời gian, lại cùng anh huấn luyện phục hồi, hiện giờ chân anh đã bắt đầu có chút cảm giác.

Bác sĩ nói đây là biểu hiện tốt, cần tiếp tục duy trì luyện tập.

Hôm nay, Lâm Hương Giang vẫn như cũ ở nhà cùng Hà Tuấn Khoa luyện tập phục hồi chức năng.

Hai tay Hà Tuấn Khoa chống nạng, cô ở bên cạnh đỡ anh, nhẹ giọng nói: “Đúng rồi đúng rồi, chậm một chút, chân trái trước rồi đến chân phải.”

Anh cố gắng một hồi lâu nhưng chân phải thật sự rất khó nhấc lên.

“Không sao cả, chúng ta nghỉ ngơi một chút, em giúp anh xoa bóp một lát” Lâm Hương Giang thấy người anh đầy mồ hôi, có lẽ đã mệt rồi “Không được, anh phải tiếp tục, em giúp anh nâng chân phải lên đi” Hà Tuấn Khoa không muốn nghỉ ngơi Lâm Hương Giang nhìn anh, tuy rằng rất đau lòng nhưng vẫn làm theo ý anh, cúi người giúp anh nâng chân phải lên.

Dùng sức một chút, Hà Tuấn Khoa có thể nâng chân phải lên, khế bước một bước về phía Trước.

Lâm Hương Giang cong môi: cố gắng”

Cô tiếp tục đỡ anh đi về phía trước, đúng lúc này thì có người nhấn chuông cửa.

“Cũng không biết là ai, anh ngồi xuống trước đi, em đi xem xem” Cô đỡ anh ngồi xuống sô pha.

“Tốt lắm, tiếp tục Lâm Hương Giang nhìn qua mắt mèo trên cửa, thấy người đứng bên ngoài là Nguyễn Cao Cường.

Ngay sau đó, cô vội mở cửa, vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Anh, sao anh lại tới đây?”

Có vẻ tâm trạng Nguyễn Cao Cường không được tốt lắm, nghe cô hỏi vậy lại càng không vui.

“Anh không thể tới đây sao? Em không chào đón anh tới vậy à?” Nguyễn Cao Cường không đợi cô mở miệng mời vào đã nghênh ngang đi vào trong.

Lâm Hương Giang đành phải đóng cửa lại, đi theo sau anh ta.

Không biết anh ta tức giận ở đâu mà tới đây giận cá chém thớt với cô nữa?

“Ồ, tổng giám đốc Khoa đang tập đi sao?”

Nguyễn Cao Cường nhìn cây nạng bên cạnh Hà Tuấn Khoa “Anh có ý gì à?” Hà Tuấn Khoa hỏi, anh thấy thái độ của anh ta vừa rối đối với Lâm Hương Giang rất khó chịu.

“Sao tôi dám có ý kiến chứ? Anh phải cố gắng luyện tập phục hồi chức năng, mau chóng đi lại được, nếu không để người ta biết em gái tôi có một ông chồng bị tật chân thì mọi người sẽ chê cười nó mất” Nguyễn Cao Cường thẳng thắn nói “Nguyễn Cao Cường, anh cố ý tới đây kiếm chuyện sao?” Lâm Hương Giang vốn dĩ định rót cho anh ta cốc nước nhưng lại thấy anh ta nói chuyện quá khó nghe.

Nguyễn Cao Cường không chút khách khí, chủ động ngồi xuống, còn vắt cặp chân dài lên, một tay đỡ lấy trán nói: “Không phải vì anh lo cho em, sợ em bị người ta chê cười hay sao”

“Vậy thì em cảm ơn anh, nhưng em không sợ.”

Lâm Hương Giang ngồi xuống bên cạnh Hà Tuấn Khoa, nhìn thẳng vào mắt anh ta, đôi mắt hai người đều sáng rực.

Thấy hai người tình chàng ý thiếp hoàn toàn xem mình là không khí, lồng ngực Hà Tuấn Khoa có chút chua nồng.

“Đủ rồi, các người đừng có mà tỏ ra ân ân ái ái trước mặt tôi” Anh trầm mặt nói.

Lâm Hương Giang nhìn về phía Nguyễn Cao Cường nói: “Anh có chuyện gì thì mau nói đi”

“Chuyển hợp đồng của Hương Vi cho anh”

Anh ta cũng không vòng vo mà thắng thắn nói ra ý định “Hợp đồng của Hương Ví? Không có ở chỗ em”

Lúc trước không phải là em ký cho cô ấy gia nhập công ty giải trí nhà họ Hà sao?” Nguyễn Cao Cường nhíu mày nói.

Lâm Hương Giang nhớ lại chuyện này, sau đó gật gật đầu nói: “Đúng là em ký cho cô ấy, nhưng anh cũng biết, lúc đó Tuấn Khoa là chủ công ty giải trí nhà họ Hà, nhưng hiện giờ thì..”

Hiện giờ công ty đó là do Hà Hàm Bội quản lý, tất cả tài sản của nhà họ Hà đều ở trong tay Hà Hàm Bội.

Cho dù Hà Tuấn Khoa có ra mặt cũng chưa chắc đã lấy lại được hợp đồng của Hương Vi.

Nguyễn Cao Cường nghe hiểu ý cô bèn nói: “Cho nên nếu như anh muốn lấy lại hợp đồng của Hương Vi thì chỉ có thể đi tìm Hà Hàm Bội đúng không?”

“Ừm… theo lý thuyết thì đúng là như vậy”

“Cô ấy đúng là bị em bán đi rồi! Nguyễn Cao Cường tức giận hừ lạnh.

“Em cũng không ngờ là sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, huống hồ công ty giải trí nhà họ Hà rất tốt, có thể cho cô ấy nhiều tài nguyên, lúc ấy em làm thế cũng vì muốn tốt cho cô ấy mà thôi” Lâm Hương Giang dày công suy nghĩ, cuối cùng lại trở nên vô ích.

Nguyễn Cao Cường nhíu mày, muốn anh ta đi †ìm Hà Hàm Bội cũng không phải là không thế, chỉ là mấy năm nay nhà họ Nguyễn Cao bọn họ luôn tranh giành gắt gao với công ty giải trí nhà họ Hà, cho nên Hà Hàm Bội chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu thỏa hiệp.

Mà hiện giờ Đàm Hương Vi còn là ngôi sao nữ đang hot, giá trị con người không giống với trước kia, có thể mang tới nhiều giá trị cho công ty giải trí nhà họ Hà, vì thế mà Hà Hàm Bội sẽ càng không dễ dàng buông tay.

‘Vậy bảo người đàn ông của em giúp anh lấy lại hợp đồng đi” Nguyễn Cao Cường liếc mắt nhìn Hà Tuấn Khoa sau đó nói “Không được” Lâm Hương Giang từ chối ngay lập tức.

“Vì sao chứ? Bảo anh ta giúp anh chút chuyện mà cũng không được sao? Có còn muốn làm em vợ anh nữa không đây?” Câu sau Nguyễn Cao Cường rõ ràng cố ý nói cho Hà Tuấn Khoa nghe.

Sắc mặt Hà Tuấn Khoa nhàn nhạt nói: “Anh không cần cố ý nói như vậy, tôi có ra mặt cũng vô dụng thôi, thân phận hiện giờ của tôi là Henry, không phải Hà Tuấn Khoa”

“Anh. Nguyễn Cao Cường hoài nghỉ đánh giá anh, do dự một chút rồi nói: “Anh vẫn chưa nói cho Hà Hàm Bội thân phận của mình? Anh không muốn trở về nhà họ Hà sao?”

“Tạm thời không muốn” Hà Tuấn Khoa cũng không ngại nói cho anh ta biết “Cũng đúng, Hà Hàm Bội nhìn dáng vẻ của anh bây giờ chắc chắn sẽ không tin anh là em trai cô ta, cô ta cho răng anh đã chết, còn tổ chức đám tang cho anh nữa” Nguyễn Cao Cường hài hước nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi