TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 494: Một bên tình nguyện

Đào Hương Vi nghe được anh ta nói “tôi là người đàn ông của em”, cảm thấy thật nực cười, nhìn khuôn mặt anh ta gần ngay trước mắt, đôi môi gợn lên một nụ cười trào phúng: “Với tôi mà nói, anh cùng lắm chỉ là ba của con gái tôi mà thôi, trừ cái này ra chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào khác” Cô ta cũng không muốn có thêm bất cứ quan hệ nào khác.

À, đúng rồi, hiện giờ anh đã mua lại hợp đồng của tôi, trở thành ông chủ của tôi rồi”

Nguyễn Cao Cường nhìn chäm chäm khuôn mặt với ngũ quan tinh xảo của cô ta gần trong gang tấc, hận thấu xương bộ dáng cười mỉa mai trào phúng của cô ta, một tay giữ chặt lấy căm Đào Hương Vi.

“Em nói như vậy khiến tôi quá đau lòng, em thật sự cho rằng chúng ta không có bất cứ quan hệ gì khác sao?” Khi anh ta nói lời này, cả người tiến tới gần cô ta, đặc biệt là phía dưới, dán sát: vào người cô ta.

Đào Hương Vi chống vào bàn phía sau, cảm giác có chút đau, phần thân dưới bọn họ dán sát không một khe hở, cô ta có cảm giác bực bội và xấu hổ, muốn đẩy anh ta ra: “Tránh ra, cách xa tôi ra một chút!”

Thân hình người đàn ông như một bức tường, cô ta có đẩy thế nào anh ta vẫn bất động!

Anh ta nắm chặt căm Đào Hương Vi rồi nâng lên, đôi mất phượng sâu thẩm không thấy đáy nhìn thẳng vào cô ta nói: “Em nói xem, tôi là ai?

Chúng ta rốt cuộc có quan hệ gì?

“Vừa rồi tôi đã nói rễ “Không tính, em nói lại một lần nữa!”

“Anh có bệnh sao?”

“Bảo em thừa nhận tôi là người đàn ông của em khó khăn vậy sao, hửm?” Anh ta lạnh mặt, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ hiện giờ chúng ta không phải quan hệ ngủ chung một giường sao?”

“Anh… anh thật ghê tởm!” Đào Hương Vi nhịn không được mà mảng chửi anh ta.

Nguyễn Cao Cường cong môi, lạnh lùng cười: “Tôi ghê tởm? Vậy mà em còn sinh con cho tôi?

Lúc chúng ta ngủ cùng nhau sao không thấy em nói tôi ghê tởm?”

“Anh..“ Đào Hương Vĩ đỏ mặt, phần nhiều là vì tức giận.

Đừng thấy anh ta bình thường có dáng vẻ ưu nhã, lễ độ, khi nói những lời khốn kiếp này đúng là có thể khiến người ta tức chết.

“Buông ra! Buông tôi ra!” Cô ta nắm tay thành năm đấm đặt trước ngực anh ta, không muốn tiếp tục nói chuyện với loại người như anh ta Nguyễn Cao Cường dễ dàng bắt lấy cô ta, vẫn như cũ vây cô ta trước bàn, tư thế dán sát vào nhau.

“Sao còn không trả lời tôi? Có phải thấy lời nói của em quá ra vẻ rồi không?”

“Lời nói của anh quá vô liêm si!”

Nguyễn Cao Cường nhướng mày nói: “Tôi nói câu nào vô liêm sỉ? Nếu em thật sự còn chưa rõ ràng quan hệ của chúng ta, hiện giờ tôi có thể nhắc nhở em.”

Anh ta vừa dứt lời, trực tiếp nâng cằm Đào Hương Vì lên, cúi đầu phủ lên môi cô ta!

Hai mắt Đào Hương Vi mở to, sau đó kịch liệt phản kháng.

Chỉ là anh ta đã chuẩn bị từ trước, cứ như vậy mạnh mẽ áp đảo cô ta trên bàn làm việc to lớn!

Trong lòng Đào Hương Vĩ hốt hoảng, dùng sức quay đầu đi, tránh khỏi môi anh ta, vô cùng tức giận trừng mắt nhìn anh ta, hô hấp có chút dồn dập: “Nguyễn Cao Cường! Anh muốn làm nhục tôi ở đây sao”

Người đàn ông khẽ nheo mắt lại, đôi mắt lộ ra vẻ hung ác và nguy hiểm: “Em nói cái gì? Lặp lại một lần nữa xem!” Tiếng nói trầm thấp mang theo một luồng khí lạnh áp bức.

Cả người Đào Hương Vi khế run lên, có chút sợ hãi anh ta.

Nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Tôi nói sai sao? Anh mua lại hợp đồng của tôi, trước sự phản kháng không tình nguyện của tôi ép tôi cùng phát sinh quan hệ, không phải cưỡng hiếp sao?”

Đào Hương Vi châm chọc nói: “Chắc không phải là anh cố ý mua lại hợp đồng của tôi để dễ dàng ép tôi phát sinh quan hệ hơn đấy chứ?”

Đào Hương Vi vì trốn tránh anh ta mà ngày nào cũng ở đoàn làm phim, nhưng giờ thì hay rồi, hợp đồng ở trong tay anh ta, mọi lịch trình của cô †a đều sẽ bị anh ta khống chế, anh ta thân là ông chủ, muốn dùng quy tắc ngầm, cô ta còn có thể nói không sao?

Khuôn mặt tuấn tú của Nguyễn Cao Cường trở nên âm ý, hai mắt ánh lên sự lạnh lẽo, hơi thở nặng nề, cô ta không làm cho anh ta tức chết thì không cam lòng đúng không?

Rõ ràng là rất tức giận nhưng anh ta lại cong môi cười lạnh nói: “Em nói phải đấy, tôi bị Hà Hàm Bội giành lấy hai dự án tốt nhất, còn tốn một số tiên lớn để mua lại hợp đồng cỉa em, em nói nếu tôi không làm chút gì đó với em thì có phải quá lỗ rồi không?”

Sắc mặt Đào Hương Vi trở nên khó coi, lại nghe anh ta nói tiếp: “Dù sao em cũng cảm thấy là mua bán, bán cho tôi tôi sẽ không khiến em chịu thiệt thòi”

Gô ta chỉ có thể thốt ra một câu mắng chửi: “Có bệnh!”

Khi cô ta muốn phản kháng lại, anh ta đã trực tiếp bế Đào Hương Vi lên đi vào bên trong phòng nghỉ.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Đào Hương Vì cảnh giác chất vấn.

“Đương nhiên là tới giường, lẽ nào em muốn làm ở bàn làm việc?”

Trừng mắt nhìn người đàn ông đáng giận trước mặt, Đào Hương Vĩ tức giận tới đỏ mặt tía tai. Ngay sau đó, cô ta bị người đàn ông ném tới giường trên phòng nghỉ, sau đó mạnh mẽ áp thân mình xuống…

“Nguyễn Cao Cường, tôi hận anh!” Nói xong câu này, miệng đã bị anh chặn lại Anh ta đã không còn để bụng cô ta có hận mình hay không, cho dù anh ta có làm gì thì cô ta cũng sẽ hận thôi Lâm Hương Giang cho rằng Hà Hàm Bội thua kiện, thả cô ta đi, không báo cảnh sát là vì không muốn lớn chuyện.

Nhưng cô nghĩ sai rồi Cô đang ở phòng thí nghiệm điều chế nước hoa mới, di động ở bên cạnh đột nhiên rung lên, nhìn thấy thông báo là con trai, cô trực tiếp nhấn nghe.

Ai ngờ vừa mời ấn nghe đã nghe được giọng nói đầy nôn nóng của Lâm Thanh Dương: “Mẹ, cứu con với!”

Lâm Hương Giang nóng lòng hỏi: “Làm sao vậy, Thanh Dường? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Mẹ và ba mau tới nhà họ Hà cứu con!” Lâm Thanh Dương nói xong câu này trực tiếp tắt máy.

Nghe được những tiết tút tút vang lên, Lâm Hương Giang trâm mặt, gọi đi gọi lại vẫn không được.

Nhà họ Hà? Là Hà Hàm Bội phái người bắt Lâm Thanh Dương đi sao?

Tuy rằng biết Hà Hàm Bội sẽ không làm con mình bị thương nhưng cô vẫn không thể chịu được việc con trai mình bị bắt tới nhà họ Hà.

Xe thương vụ màu đen dửng ở nhà họ Hà, Lâm Thanh Dương bị bảo vệ kéo xuống từ trên xe.

“Buông tôi ra! Các người là đồ lưu manh!”

Lâm Thanh Dương vừa giấy dụa vừa kêu lên.

Hai bảo vệ vô cùng mạnh mẽ nên dù cậu bé có phản kháng thế nào cũng không có tác dụng gì Rất nhanh, cậu bé đã bị đưa tới phòng khách của nhà họ Hà, mỗi một ngóc ngách của nhà họ Hà cậu bé đều rất quen thuộc, dù sao thì cậu bé từng ở đây một thời gian dài.

Nhưng hiện giờ cậu bé hoàn toàn không muốn trở lại đây, không phải vì chán ghét mà là vì muốn ở bên cạnh ba mẹ.

Hà Hàm Bội ngồi ở vị trí chủ tọa trên sô pha, nhìn tư thế của cô ta có vẻ như là đang đợi cậu bé.

“Vẽ rồi sao” Thấy thấy bảo vệ đưa Lâm Thanh Dương vào, cô ta mở miệng nói Cô ta vung tay lên, ý bảo bảo vệ buông Lâm Thanh Dương ra.

Lâm Thanh Dương bị nắm đến đau tay, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, không khỏi buồn bực nói: “Cô, cô lại muốn làm trò gì thế? Bao nhiêu năm như vậy cô vẫn không thể dừng lại nghỉ ngơi chút sao?”

“Ai dạy cháu nói chuyện với cô như vậy?” Hà Hàm Bội cau mặt, vô cùng nghiêm túc nói: “Nhìn là biết bị cái bà mẹ không biết kiềm chế kia dạy hư rồi phải không!”

“Lại nói xấu mẹ cháu!” Lâm Thanh Dương khoanh tay trước ngực, tức giận hừ hừ.

“Nếu đã trở về thì từ nay cháu ở đây đi, cô sẽ dạy dỗ lại quy củ cho cháu, bồi dưỡng cháu thành người đàn ông ưu tú và có bản lĩnh giống ba cháu” Hà Hàm Bội nói Lâm Thanh Dương trợn trắng mắt nói: “Cô, rốt cuộc cô muốn mơ tưởng đến bao giờ chứ? Ai nói là cháu muốn sống ở đây? Cô cho rằng bảo họ bắt cháu về đây thì cháu liên ngoan ngoãn nghe lời cô sao, ba mẹ cháu sẽ tới cứu cháu ngay thôi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi