TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 505: Anh ta không yêu con mình

Hà Tuấn Khoa và Hà Hàm Bội vẫn còn đang đứng sững sờ ở cửa đồn cảnh sát, tính tình của hai chị em đều quật cường như vậy, cũng không phải là người dễ dàng nhượng bộ.

Lâm Hương Giang thật sự sợ bọn họ, còn muốn nói cái gì khuyên một chút, ít nhất không nên làm ầm Tở chỗ này.

“Các người khó khăn lảm mới nhận ra nhau, đây là chuyện vui vẻ, như vậy đi, tôi sẽ mua chút thức ăn, tối nay làm ít đô ăn ngon, chị tới đây cùng ăn cơm với chúng em nhé?”

Tuy rằng cô cũng không muốn chiêu đãi Hà Hàm Bội, nhưng dù sao chị ta cũng là chị gái duy nhất của Hà Tuấn Khoa, cô không muốn nhìn thấy bọn họ làm loạn quá mức.

Chỉ là đối với Hà Hàm Bội mà nói, Lâm Hương Giang thật sự khiến người ta chán ghét, Lâm Thanh Dương muốn đi theo mẹ, không chịu trở về nhà họ Hà, điều này có thể hiểu được, nhưng Hà Tuấn Khoa cũng bị cô ta mê hoặc đến mức ngay cả nhà cũng không chịu trở về!

Hai cha con bọn họ đã bị một người phụ nữ như Lâm Hương Giang nắm giữ đến chết!

“Ai sẽ ăn tối với cô? Lâm Hương Giang, tôi nói cho cô biết, Tuấn Khoa nếu ở chỗ cô lại có cái gì ba dài hai ngắn, tôi sẽ không bỏ qua cho côi” Cho nên, chị ta đang thỏa hiệp, không ép anh lập tức trở về nhà họ Hà?

“Chị ơi, đây không phải là chị đang nguyền rủa anh ấy sao?” Lâm Hương Giang giật giật môi Hà Hàm Bội tức giận hừ một tiếng, cuối cùng lại nhìn Hà Tuấn Khoa một cái, lúc này mới không Tình nguyện xoay người lên xe rời đi.

Không nghĩ tới hai chị em mới nhận ra nhau lại chia tay không vui vẻ như vậy, Lâm Hương Giang nhìn Hà Tuấn Khoa, anh chỉ hơi nhíu mày.

‘Vừa rồi thủ hạ của Lâm Thanh Dương gọi điện báo cho Hà Tuấn Khoa: “Không tốt, cậu chủ Thanh Dương nghĩ không thông muốn nhảy sông!”

“Tôi lập tức đi qua, anh trông chừng cậu nhóc cho tôi!” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng ra lệnh “Mau đi theo tôi.’ Anh lập tức nói với Lâm Hương Giang.

“Có chuyện gì vậy? Tại sao lại vội vàng như: vậy? ‘Lâm Hương Giang khó hiểu “Thanh Dương muốn nhảy sông”

“Cái gì?” Lâm Hương Giang kinh hãi, thẳng nhóc này không đến mức đó chứ?

Bên bờ sông, Lâm Thanh Dương ngồi trên đê chắn sóng, trong tay nắm chặt một tảng đá nhỏ, thỉnh thoảng ném vào trong nước sông.

Trong lòng thắng bé cực kỳ buồn bực, chỉ là muốn học bản súng, vì sao mẹ lại không chịu?

“Cậu Thanh Dương, cậu ngàn vạn lần đừng nghĩ lung tung, cậu cẩn thận một chút, có chuyện gì cũng có thể thương lượng” Người thủ hạ đứng cách đó không xa không dám tới gần, lại sợ thăng bé thật sự nhảy xuống.

Lâm Thanh Dương đang rất khó chịu, chỉ muốn yên tĩnh một mình, tức giận nói với thủ hạ ‘Ai muốn anh đi theo tôi? Anh có phiền không?

Cút địt”

“Hà tổng không yên tâm về cậu, bảo chúng tôi để ý cậu, anh ấy lập tức sẽ đến, cậu có cái gì không nghĩ ra cứ nói với anh ấy, đừng làm chuyện ngu ngốc” Người thủ hạ cẩn thận khuyên bảo.

Lâm Thanh Dương muốn lấy đá đập bọn họ, để cho bọn họ mau chóng cút đi, nhưng bọn họ nói cái gì không nên làm chuyện ngu ngốc?

Họ nghĩ rằng cậu ta muốn tự tử?

Cách đó không xa, một chiếc xe dừng lại khẩn cấp, sau đó Lâm Hương Giang đố Hà Tuấn Khoa xuống xe, hai người lo lắng đi về phía này.

“Thanh Dương, con đang làm gì vậy? Con quay lại đây cho me!” Nhìn thấy đứa con trai ngồi trên đê chắn sóng, phía dưới chính là dòng sông, cổ họng của Lâm Hương Giang Tâm nghẹn lại.

Không nghĩ răng thắng nhóc này lớn lên, tính tình cũng dở dở ương ương như vậy, trong nháy mắt làm loạn với cô đòi tự sát?

Lâm Thanh Dương nhìn hai người bọn họ đều hét to như vậy, sợ cậu nhảy xuống như vậy, cậu cũng hiểu, bọn họ thật sự cho rằng cậu muốn nhảy sông tự sát.

Nhưng… Cậu vốn chỉ muốn yên tĩnh một mình mà thôi.

‘Vậy cậu chỉ có thể sai nối tiếp sai rồi…

“Con chỉ muốn học bắn súng với chú Cốc Nam Ninh, cũng không phải là làm chuyện phạm pháp, các người vì sao không đồng ý? Sống không còn ý nghĩa, muốn làm việc mà cũng không thể làm, còn không bằng giải thoát cho.

xong, hu hu…’ Cậu nói xong còn che mắt, khóc rất thương tâm như vậy.

“Con mới bao nhiêu tuổi? Ý con là sao, sống thật vô nghĩa? Con phải nghe lời, xuống đây với mẹ!” Lâm Hương Giang hơi nghỉ ngờ thẳng bé cố Ý giả vờ tự sát, nhưng lại lo lắng thẳng bé thật sự nhảy xuống “Con không xuống! Mẹ không đồng ý cho con học bản súng, con sẽ không đi xuống, con thà nhảy xuống sông còn hơn!”

“Thăng nhóc con, con còn muốn uy hiếp mẹ 3?” Lâm Hương Giang làm bộ muốn đi qua kéo thăng bé trở về.

“Mẹ đừng lại gần đây, nếu không con sẽ nhảy xuống!” Lâm Thanh Dương trực tiếp đứng lên, cũng không sợ nguy hiếm.

Lâm Hương Giang dừng bước, không dám kích thích thăng bé nữa: “Được rồi, mẹ không đi qua, vậy con xuống đây”

“Mẹ không đồng ý con sẽ không đi xuống!”

“Con… Con muốn làm mẹ tức chết phải không?” Cô không cho thẳng bé học bắn súng, còn không phải là sợ thẳng bé học được những thứ đó, sau này sẽ có nguy hiểm gì hay sao?

Hà Tuấn Khoa nhìn hai mẹ con cãi nhau đến mức không thế nói chuyện bình tính, Hà Tuấn Khoa vẫn không lên tiếng lúc này trầm giọng nói: “Tôi đáp ứng cậu”

Hai mẹ con lập tức nhìn về phía anh, Lâm Thanh Dương càng không nhịn được kích động: “Cha, cha nói cái gì? Cha có đồng ý cho chú Nam Ninh dạy con học bản súng không?”

“Ừm” Hà Tuấn Khoa gật đầu Lâm Hương Giang nhíu mày nhìn về phía anh, ất khó hiểu hỏi: “Tuấn Khoa? Tại sao anh lại đồng ự”

“Thăng bé muốn học thì để cho nó học đi, cũng không phải chuyện lớn gì” Học cách dùng súng cũng không phải chuyện gì khó khăn, nhưng muốn học thành thiện xạ như Cốc Nam Ninh này, chỉ sợ thăng nhóc này cũng không có kiên nhẫn như vậy.

“Được! Tuyệt quát Cha, con yêu cha nhất”

Lâm Thanh Dương hưng phấn một lúc, quên mất mình còn đứng trên đê, tay múa chân nhảy dựng lên, đột nhiên không đứng vững, thân thể ngã về phía sau “A..

Mắt thấy thăng bé sắp rơi xuống sông, Lâm Hương Giang cảm giác lá gan của mình muốn bị dọa hỏng: “Thanh Dương!” Cô muốn chạy tới kéo thằng bé, nhưng khoảng cách của cô vẫn còn khá xa.

May mắn thay, vừa rồi người thủ hạ của Lâm Thanh Dương đứng cách thằng bé không xa, lúc ngàn cân treo sợi tóc, người thủ hạ bay tới, một giây trước khi thäng bé rơi xuống sông bắt được tay thẳng bé.

Lâm Thanh Dương cũng không phải thật sự muốn nhảy sông, chính thäng bé cũng nằm chặt đê chắn sóng, nhưng một chân đã treo bên ngoài đê Khuôn mặt của Lâm Hương Giang trắng bệch chạy tới, cùng người thủ hạ ôm thẳng bé từ trên ống bảo vệ xuống.

“Thăng nhóc con kia, con chê mẹ sống lâu, muốn dọa chết mẹ sao?” Nhìn thấy con trai mình không có việc gì, thần kinh căng thẳng của Lâm Hương Giang được thả lỏng, lại nhịn không được trách mắng thẳng bé.

“Mẹ ơi, nếu mẹ thông cảm như cha, đồng ý với con sớm hơn không phải là tốt rồi sao?” Thắng bé nói lý do có hợp lý không?

“Con nói đúng, mẹ là người vô lý nhất trên trời!” Cô cũng tức giận.

“Coi như bản thân mẹ cũng tự hiểu”

Lâm Hương Giang có loại ý nghĩ muốn đánh thẳng bé một trận “Kiều Liên, đây là nhà mới của cậu?” Lâm Hương Giang hôm nay rảnh rồi, mua không ít đồ ăn tới thăm người chị em tốt của mình “Đúng vậy, cậu đến thăm một chút thì sao?”

Hoàng Kiều Liên nghênh đón cô vào cửa.

“Ba phòng một phòng khách, phong cách trang trí kiểu Địa Trung Hải, rất thích hợp cho chính mình ở”

“Cậu nói sai rồi, không phải tớ, là tớ cùng với bảo bối của tớ” Hoàng Kiều Liên nhẹ nhàng vuốt ve bụng còn chưa nổi lên, trên mặt lại có nụ cười của người mẹ.

“Cậu có chắc là cậu sẽ ở lại đây với đứa bé không?”

“Tớ và bảo bối ở nơi này có gì không ổn sao?”

Hoàng Kiều Liên kỳ quái hỏi “Ý tớ là, chỉ có cậu và đứa bé, thật sự không nghĩ đến cha của đứa bé?” Tuy răng cô cũng cảm thấy Nguyễn Cao Diệp hiện tại rất cặn bã, nhưng, trở thành một bà mẹ đơn thân quá vất vả.

Dựa vào cái gì thân là một người đàn ông lại có thể thoải mái như vậy?

“Anh ta không yêu con tớ, tại sao tớ lại phải nghĩ về anh ta? Tốt hơn là anh ta nên chết cách xa †ớ một chút” Hoàng Kiều Liên nói về Nguyễn Cao Diệp vẫn rất tức giận.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Tớ đi xem ai?” Lâm Hương Giang nói Cô từ mắt mèo nhìn ra, không khỏi ngạc nhiên, Nguyễn Cao Diệp làm sao tìm được nơi này?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi