TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 524: Làm cái gì đều được.

“Dù là cô giết bà ấy, hay là bà ấy vu oan giáng họa cũng không quan trọng nữa, quan trọng là đây chính là một cơ hội, cô hiểu không?” Hà Hàm Bội dùng ánh mắt chỉ trích nhìn cô mà nói Lâm Hương Giang không nghe hiểu chị ta có ý gì: “Tôi biết chị vẫn luôn có thành kiến với tôi, chị chỉ ước tôi nhanh chóng rời khỏi Tuấn Khoa, nếu ín khuyên tôi nhận tội, vậy thì chị tính “Tôi đã nói rõ ràng vậy rồi, sao cô còn không hiểu hả? Hà Hàm Bội thực sự cảm thấy cái đầu hạt dưa của cô rất không ổn.

“Tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu, mời chị về cho, tôi có chút mệt rồi” Lâm Hương Giang nhìn đi chỗ khác.

“Xảy ra chuyện như vậy mà cô còn ngủ được?

Huống hồ Thanh Dương bị bệnh mà không đi điều trị, cô vẫn ngủ ngon sao?” Hà Hàm Bội có chút mỉa mai mà nói “Bác sĩ nói bệnh của Thanh Dương sẽ có cách chữa, nếu như chị thực sự quan tâm, vẫn là đi bệnh viện đế tìm hiểu đi”

Lâm Hương Giang cũng đang chờ tin tức của Hà Tuấn Khoa, cô cũng không biết là phương pháp trị bệnh là cái gì “Tôi là đi từ bệnh viện đến đây, cách chữa của bác sĩ là đề nghị cô và Tuấn Khoa sinh con ống nghiệm, nói là có thế chọn lọc trứng khỏe nhất trong cơ thể cô, làm giảm tỷ lệ di truyền gen bệnh phong xuống thấp nhất, nhưng mà này cũng không phải là chuyện một trăm phần trăm, cô có đồng ý không?” Hà Hàm Bội nhìn thẳng vào cô.

Lâm Hương Giang im lặng, cô và Hà Tuấn Khoa thụ tỉnh ống nghiệm sao?

Phương pháp này không tồi, nhưng mà không thể hoàn toàn đảm bảo là đứa trẻ nhất định không bị di truyền gen đó của cô, chỉ có thể liều một phen.

Nhưng mà, cô không có dũng khí để liều, cô không muốn hại đứa con của chính mình.

“Cho dù là cô đồng ý, tôi cũng sẽ không đồng ý,tôi không muốn đứa trẻ nhà họ Hà lại chảy dòng máu của cô!” Hà Hàm Bội vô cùng không khách khí mà nó “Cô và tôi đều biết, Tuấn Khoa không chịu sinh con với người phụ nữ khác, nhưng bây giờ chính là cơ hội có thể làm cho nó thỏa hiệp” Hà Hàm Bội quay về đề tài này.

Lúc này Lâm Hương Giang mới thất thần, lời của Hà Hàm Bội làm cho trong lòng cô có chút buồn bực, nhìn chị ta mà hỏi: “Cơ hội gì cơ?”

“Đó chính là cô hy sinh một chút, Tuấn Khoa chắc chắn nghĩ cách để cứu cô ra, nó muốn cô không được nhận tội, đúng không?”

“Tôi căn bản không có tội” Vẻ mặt Lâm Hương Giang đầy nghiêm túc, cô là người bị hại.

Hà Hàm Bội vẫn một mặt không chút biểu cảm như trước: “Bây giờ không phải là tranh luận cô có tội hay không, mà là cô phải dùng chuyện này để cho Tuấn Khoa thỏa hiệp, không phải là cô là người mà nó quan tâm nhất hay sao? Thế mà cô cũng không biết lợi dụng điều này à?”

Lâm Hương Giang và chị ta bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy ẩn ý của chị ta, cuối cùng cũng hiểu được chị ta có ý gì.

Hà Hàm Bội là muốn cô lợi dụng mình để ép.

Hà Tuấn Khoa thỏa hiệp!

“Chị dựa vào cái gì mà cho răng tôi sẽ đồng ý với cách làm của chị?” Ánh mắt Lâm Hương Giang.

lạnh lùng mà nhìn chị ta.

“Chẳng lẽ cô không muốn cứu Thanh Dương sao? Nó là đứa con trai duy nhất của cô, bệnh của nó nếu như mà không đi chữa trị, cô mất đi nó, thì cả đời này của cô sẽ không có con nữa đâu.” Hà Hàm Bội đã đâm thẳng vào điểm yếu của cô.

Không sai, con trai chính là điều để uy hiếp cô, nhưng mà vì cứu con trai mà đi ép Hà Tuấn Khoa thỏa hiệp, chuyện này cô đã từng làm, cũng đã hối hận rồi “Chỉ cần Tuấn Khoa chịu thỏa hiệp, thì có cách để cứu Thanh Dương rồi, nhà họ Hà cũng có thêm một đứa bé, nó cũng sẽ không vì chuyện này mà không cần mẹ con các người nữa đâu, tôi cam đoan sẽ tìm một người phụ nữ biết nghe lời, ngoan ngoãn mà sinh đứa bé ra, sẽ không có bất cứ dây mơ rễ má gì với nhà họ Hà và Tuấn Khoa, cô vẫn là người phụ nữ duy nhất của nó”

Lâm Hương Giang hiểu ý của chị ta, chẳng qua là tìm một người phụ nữ mang thai hộ rồi sinh đứa con của Hà Tuấn Khoa ra, đến lúc để đứa trẻ lại, đưa tiền cho người phụ nữ đó, bảo cô ta rời đi.

Chỉ cần có tiền, nhà họ Hà hoàn toàn có thể làm được chuyện này, chỉ cần xem thái độ của Hà Tuấn Khoa mà thôi “Tôi khuyên cô vần cứ đồng ý cách của tôi đi, Thanh Dương không còn nhiều thời gian nữa rồi, mang thai một đứa trẻ cũng cần thời gian, sinh một đứa trẻ cũng cần thời gian” Hà Hàm Bội liên tục khuyên.

“Chị để tôi suy nghĩ đã” Lâm Hương Giang im lặng một hồi lâu mới lên tiếng.

Hà Hàm Bội thấy vẻ mặt cô có sự do dự, biết được lời của mình có tác dụng rồi, cuối cùng nói một câu: “Cô chỉ cần nghĩ có thể chữa được bệnh cho Thanh Dương hay không là dựa vào cô hết, cô sẽ không rối rắm như vậy nữa”

Đêm nay, Lâm Hương Giang không thể ngủ được, trong đầu cứ suy nghĩ việc nếu như không chữa được bệnh cho Thanh Dương, mà rời khỏi cô thì làm thế nào?

Khuôn mặt Hà Tuấn Khoa lại thường hiện lên trong đầu, anh tức giận khi cô ép anh như vậy.

Cô biết rất rõ, nếu như làm theo cách của Hà Hàm Bội, chắc chắn Hà Tuấn Khoa không tha thứ cho cô.

Một bên là con trai, một bên là người đàn ông quan trọng nhất, đương nhiên cô không biết phải chọn lựa như thể nào.

‘Sau khi trời sáng, Hà Tuấn Khoa đến thăm cô.

“Sao mắt lại sưng như vậy? Còn có quầng thâm nữa, đêm qua không ngủ à?” Hắn biết bị nhốt ở đây, chắc chẵn cô sẽ không ngủ ngon, nhưng bây giờ nhìn vào trạng thái của cô chắc là không ngủ cả đêm.

Lâm Hương Giang tràn đầy tâm sự, lại giả vờ như thoải mái mà hỏi: “Bác sĩ đã giải thích với anh về cách chữa bệnh chưa?”

Con ngươi Hà Tuấn Khoa khẽ biến đối, im lặng mấy giây mới mở miệng: “Đã giải thích xong rồi”

“Bác sĩ nói sao?”

Câu trả lời của Hà Tuấn Khoa giống như là Hà Hàm Bội đã nói với cô, bác sĩ muốn bọn họ làm thụ tỉnh ống nghiệm, “Anh nghĩ xong chưa? Anh đồng ý với cách chữa bệnh này không?” Lâm Hương Giang nhìn thẳng vào mắt hẳn mà hỏi “Tôi cảm thấy khả thi” Hà Tuấn Khoa không phản đối, chỉ cần là đứa con của cô, hẳn có thế chấp nhận được biện pháp này.

Lâm Hương Giang buông mắt xuống, một lát sau mới trầm giọng nói: “Nhưng tôi không đồng ý, tôi không muốn lại có một đứa trẻ mang gen bệnh phong của tôi nữa”

“Cách này làm giảm xác suất chuyện đó xảy ra, cho dù là di truyền thật, tỷ lệ phát bệnh cũng là rất thấp, em không cần lo lắng”

“Không có cam đoan một trăm phần trăm, tôi không dám liều” Cô nâng mắt lên, nói cho hẳn nghe những lời trong lòng mình.

Hà Tuấn Khoa khẽ nhíu mày, cô có nỗi sợ như thế này, trừ có một người mẹ phát bệnh ra, còn có bệnh trên người Thanh Dương cũng là được di truyền từ cô.

“Nếu như em không đồng ý thì chúng ta sẽ không làm, còn có thể có cách khác nữa”

“Cách tốt nhất chính là anh và người phụ nữ khác sinh một…”

“Không phải đã nói không nhắc tới chuyện này nữa sao?” Sắc mặt Hà Tuấn Khoa lạnh đi mấy phần “Tuấn Khoa, chị cả đã tìm được người phụ nữ đó cho anh rồi, anh không cần ra mặt, cũng làm phương pháp ống nghiệm, đến lúc đứa trẻ sinh ra thì cũng là của nhà họ Hà, người phụ nữ đó sẽ cầm tiền rời đi, anh không cần lo ngại gỉ, mà Thanh Dương cũng được cứu, không phải sao?”

Hà Tuấn Khoa nghe thấy vậy đáy mắt liền lạnh lẽo: “Là chị cả nói những lời này với em sao?

Em lại đi nghe lời chị ta sao?”

“Không phải là em nghe lời chị ta, em chỉ là nghĩ vì Thanh Dương, nếu như em có thể cứu được nó, muốn em làm gì cũng được”

“Bao gồm cả việc tôi sinh con với người phụ nữ khác?” Giọng nói hắn đã lạnh đến cực điểm.

“Anh không cần lo lắng về người phụ nữ khác gì cả, anh chỉ cần nghĩ, đó là con của anh, đồng thời có thể cứu được mạng của Thanh Dương”

“Nếu như tôi vẫn không đồng ý thì sao?” Hà Tuấn Khoa nhìn chăm chắm vào cô.

“Vậy thì tôi… chỉ có thể vào tù rồi”

Hà Tuấn Khoa nheo đôi mắt chim ưng lại: “Em dùng bản thân để ép tôi?” Hắn không đồng ý thì cô nhận tội?

“Xin lỗi, tôi.. tôi không muốn mất đi đứa con duy nhất”

‘Sắc mặt Hà Tuấn Khoa lạnh như núi băng ngàn năm, không hề chớp mắt mà nhìn người phụ nữ trước mắt này, người phụ nữ này là người duy nhất có thể thao túng hắn!

“Lâm Hương Giang, cho dù là em thấy tôi không nố để em chịu khổ, thấy tôi yêu em, thì em thích làm gì tôi cũng được, đúng không?” Tiếng của người đàn ông vừa khàn vừa âm u.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi