TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 54: Không ngủ được cũng phải ngủ

Cả một đêm, Hà Tuấn Khoa ở lại bệnh viện không rời đi, tuy hẳn không giúp được gì nhưng dù sao vẫn tốt hơn để cho Lâm Hương Giang một mình chăm sóc con.

Hắn sai Hoài Vũ đưa tới văn kiện phải xử lý, ở trong phòng bệnh xử lý chuyện công việc luôn, còn Lâm Hương Giang phụ trách chăm sóc cậu bé.

Giống như cậu bé nói, Lâm Hương Giang chăm sóc cậu bé cả đêm không ngủ, lau mồ hôi cho cậu bé rồi đổi khăn, thử nhiệt độ cơ thể, chỉ sợ cậu bé lại lên cơn sốt.

Đêm đã khuya, cậu bé đã uống thuốc, mơ màng chìm vào giấc ngủ, Lâm Hương Giang quay đầu liếc nhìn người đàn ông đang xem văn kiện ở cách đó không xa.

Cô đứng dậy đi tới, nhẹ giọng nói với hẳn: “Anh nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai công ty còn có rất nhiều công việc chờ anh xử lý” Đây là phòng bệnh cao cấp, có giường và ghế sa lon, hắn mệt mỏi có thể nghỉ ngơi.

Hà Tuấn Khoa ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, bởi vì chăm sóc con mà mái tóc được cột đơn giản của cô có chút xốc xếch, ánh đèn nhu hòa trong phòng bệnh chiếu lên người cô một lớp ánh sáng nhàn nhạt, lúc này cô có lẽ chính là hình ảnh người mẹ dịu dàng trong miệng mọi người Hắn từ khi sinh ra đã không có mẹ, chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của mẹ nên cũng không biết có mẹ thương yêu là cảm giác như thế nào, tối nay, hẳn lại thấy được hình tượng một người mẹ trên người người phụ nữ này.

Trong lòng hẳn khẽ động, ánh mắt u tối nhìn cô chăm chú: “Người nên nghỉ ngơi là em,em đi nằm đi, để tôi trông chừng thăng bé cho”

“Không cần không cần, anh cứ làm việc của anh đi, tôi không ngủ được, tôi chăm sóc thằng bé là được, dù sao tôi cũng quen rồi.”

Lâm Hương Giang khoát tay lia lịa, con trai cô như thế này, quả thực cô không có cách nào yên tâm đi ngủ được.

Nhưng mà người đàn ông vẫn đứng lên, không nói lời nào nằm lấy cổ tay cô kéo cô đến bên giường phụ rồi ấn hai vai để cho cô ngồi xuống.

Hắn định bắt cô năm trên giường nhưng lúc này Lâm Hương Giang lấy lại tinh thần, giữ lấy bàn tay của người đàn ông đang đè trên vai mình, cô ngẩng đầu nhìn hắn: “Tôi đã nói tôi không ngủ được mà.”

“Không ngủ được cũng phải ngủ.” Lúc này người đàn ông có chút cố chấp, không cho cô cơ hội cự tuyệt nào, mà trực tiếp đè cô năm xuống giường.

Lâm Hương Giang dĩ nhiên không chịu, lập tức muốn ngồi dậy, thân hình cao lớn của người đàn ông lập tức cúi xuống ngay sau đó, tay chống ở bên người cô, ép buộc cô nằm dài ở trên giường.

Gương mặt tuấn tú của người đàn ông gần trong gang tấc, hơi thở hai người đan vào nhau, cô chỉ có thế nằm không dám lộn xộn nhưng không có nghĩa là cô thỏa hiệp.

“Hà Tuấn Khoa…”

*Xuyt, đừng nói nữa, nhắm mắt lại ngủ đi”

Ngón trỏ của người đàn ông đè ở môi cô, giọng nói trầm thấp nghe giống như là dỗ cô ngủ, nhưng hành động của hắn rõ ràng rất bá đạo.

“Tôi.” Cô vẫn còn không chịu ngủ.

“Là muốn tôi cùng cô ngủ sao?” Hắn trực tiếp cắt đứt lời cô.

Cô nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông, chạm phải ánh mắt thâm thúy như biển của hắn, tim nhảy lên một cái, hẳn chỉ cần gần thêm một tấc nữa là môi bọn họ sẽ chạm vào nhau.

*Tôi không phải là không muốn ngủ, tôi không yên tâm…”

“Người phụ nữ này, chẳng lẽ em không hiểu có lúc không cần cậy mạnh như vậy, nếu không sẽ không có đàn ông thương yêu hay sao?” Giọng nói của hắn luôn rất thấp, giữa lông mày và trán là nét kiên định.

Cô cứ nhìn hẳn như vậy, đột nhiên không biết nói cái gì, trong lòng lướt qua một suy nghĩ nào đó, cô như vậy là cậy mạnh sao?

Cô cũng không phải không muốn có người thương yêu, chẳng qua là năm năm qua, cô đã quen một mình chăm sóc con, cô đã sớm không còn hy vọng dựa vào bất kỳ người nào nữa rồi Người đàn ông trước mắt này, cô có thể dựa dẫm hẳn sao?

Hà Tuấn Khoa than nhẹ một tiếng, bàn tay đặt lên hai mắt cô: “Đi ngủ đi, giao thắng bé cho tôi.”

Cũng không biết có phải là giọng nói của anh có loại sức mạnh khiến người khác yên tâm hay không, hoäc là cô thật sự quá mệt mỏi, cô vốn tưởng rằng mình không thể nào ngủ được nhưng mà khi cô mở mắt ra, cửa sổ đã có ánh mặt trời chiếu vào rồi.

Cô đột nhiên bật dậy, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, thăng nhóc trên giường bệnh vẫn còn đang nhắm mắt ngủ, cô xuống giường, chân không mang giày, đi tới kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cậu bé.

Nhiệt độ bình thường, không còn sốt nữa, cô thở phào một cái, trái tim trở về chỗ cũ.

Nhìn thấy mép giường chồng chất mấy miếng dán hạ sốt đã dùng rồi, cô nhíu mày một cái, tối hôm qua Hà Tuấn Khoa thật sự chăm sóc thăng nhóc sao?

Trong phòng không thấy bóng người của hẳn nữa, cô đang thắc mắc hắn đã đi đâu rồi?

Có y tá đưa bữa ăn sáng dinh dưỡng tới.

“Cô tỉnh rồi? Đây là bữa ăn sáng mà tổng giám đốc Hà đã chuẩn bị cho hai người, anh ấy bảo tôi nói với cô một tiếng, anh ấy đến công ty rồi” Y tá trẻ tuổi mặt đầy vẻ hâm mộ nói với cô.

Lâm Hương Giang ngẩn ra, hẳn đi làm sớm vậy hả?

Nhìn bữa ăn sáng dinh dưỡng kia, trong lòng cô có dòng nước ấm chảy qua.

Lâm Hương Giang cứ thế ở bệnh viện chăm sóc con trai cho đến khi cậu bé xuất viện.

Lâm Thanh Dương trở về nhà họ Hà, vết thương trên tay đã khá hơn nhiều, cô có thể yên tâm một chút.

Thằng nhóc ở nhà họ Hà có người chăm sóc, cuối cùng cô có thể yên tâm đi làm.

Lâm Hương Giang trở về công ty, đầu tiên là nghe đồng nghiệp nói phòng thiết kế mới có một vị trưởng phòng thiết kế mới tới, còn là một anh trẻ tuổi đẹp trai.

Lâm Hương Giang nghe vậy thì chỉ cười một tiếng, không quá để ở trong lòng, thâm nghĩ có thể so sánh với tổng giám đốc Hà của bọn họ sao?

Khi cô cầm bản thảo thiết kế đến phòng làm việc của trưởng phòng, thấy trưởng phòng thiết kế mới nhậm chức là ai, cô kinh ngạc không thôi.

“Hà Tùng Nhân? Tại sao là anh?” Chỉ có thể dùng từ khiếp sợ để diễn tả tâm tình của cô giờ phút này.

Hà Tùng Nhân ngồi trên ghế, cách một cái bàn làm việc nhìn cô bằng ánh mắt ngạo.

nghễ: “Lâm Hương Giang, xin lỗi tôi phải nhắc nhở cô, bây giờ tôi là cấp trên của cô.”

Lâm Hương Giang quả thực không nghĩ tới mình xin nghỉ xong quay lại làm việc thì Hà Tùng Nhân lại biến thành cấp trên của cô, chuyện này Hà Tuấn Khoa biết không?

Nhưng đây vốn chính là tập đoàn của nhà họ Hà, Hà Tùng Nhân muốn tới làm vi những người khác lại có thể có ý kiến gì kia chứ?

Cô không hiểu là, tại sao Hà Tùng Nhân muốn tới phòng thiết kế?

Chẳng lẽ là nhằm vào cô?

Sau khi Phan Thanh Y làm con trai cô bị bỏng, Hà Phương Đông hạ lệnh để cho Phan Thanh Y rời khỏi nhà họ Hà, Hà Tùng Nhân cũng đi theo cô ta rời khỏi nhà họ Hà luôn, cô còn tưởng rằng mình sẽ không chạm mặt bọn họ nhanh như vậy đâu.

Lâm Hương Giang nhìn hắn ta bằng ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, trực tiếp hỏi: “Tại sao anh lại đột nhiên tới tập đoàn Khoa Đăng?”

Hà Tùng Nhân thờ ơ liếc cô một cái: “Bây giờ cô dùng thân phận của bề trên hỏi tôi? Hay là dùng thân phận cấp dưới?”

“Anh đừng lấy chuyện tôi dùng thân phận gì, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Lâm Hương Giang nhíu chặt mày.

Hà Tùng Nhân giễu cợt: “Đương nhiên là tôi tới làm việc rồi, chứ còn làm gì nữa? Cô.

kích động như vậy làm gì? Cô không tưởng rằng tôi tới Khoa Đăng là vì cô đó chứ? Thím nhở?” Câu nói cuối cùng kia của hắn ta tràn đầy sự châm chọc Nhìn dáng vẻ cười đùa cợt nhã nhưng trong mắt lại không có một chút ý cười nào của hắn ta, chẳng biết tại sao cô lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Cô hít sâu một hơi: “Hy vọng giống như lời anh nói, anh chỉ tới đây đế làm việc!”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút đè nén.

Một giây sau, Hà Tùng Nhân đột nhiên bật cười: “Lâm Hương Giang, cô đúng là xem mình làm thím nhỏ của tôi rồi ấy nhỉ? Cô cho.

rằng cô và chú tôi kết hôn thì cô có thể ngồi vững vàng vị trí bà Hà sao? Có phải cô quá ngây thơ rồi không?”

“Anh có ý gì?”

Hà Tùng Nhân cười nhạt: “Cô đúng là quá ngây thơ, chú tôi là ai kia chứ? Cô cảm thấy hôn nhân của chú ấy có thể tùy tiện như vậy sao? Ngay cả hôn lễ chú ấy cũng không muốn làm với cô, còn không muốn cho người ngoài biết quan hệ của hai người, cô nói xem đây là vì sao?”

Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa là kết hôn hợp đồng cho nên cô cũng không để bụng chuyện làm hôn lễ hay không, hơn nữa, chính cô cũng không muốn khoe khoang.

“Tôi và anh ấy đã bàn bạc giấu chuyện kết hôn, điều này có vấn đề gÏ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi