TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 544: Như là điện giật

Hôm nay Lâm Thanh Dương lén trốn Lâm Hương Giang để đưa Đào Vân Nhi đến chỗ cậu bé tập súng, đây là một biệt thự của nhà họ Hà ở ngoài thành.

Bởi vì cậu bé làm loạn muốn học bản súng, Hà Tuấn Khoa bảo người cải tạo chỗ này thành sản tập.

Thanh Dương, ngày nào anh cũng đến đây tập bản sao?” Sau này Đào Vân Nhi mới biệt cậu bé nói là súng thật, vẫn luôn rất tò mò.

“Gần như thế, lúc cuối tuần thì anh đều đến đây” Cậu bé dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thầy của anh vô cùng lợi hại, thầy ấy là thần bản súng”

“Thật sao? Thầy ấy lợi hại như thế nào?”

“Ví dụ như viên đạn của thầy ấy muốn bắn vào đâu thì nhất định sẽ bắn trúng chỗ đó, hơn nữa mình còn chưa kịp phản ứng lại thì thầy ấy đã nổ súng rồi Đến giờ Lâm Thanh Dương vẫn chưa thể đạt đến trình độ thần kỳ của Cốc Nam Ninh.

Nghe thấy cậu bé nói như vậy, Đào Vân Nhi liền muốn gặp thầy của cậu bé.

Chỉ là Cốc Nam Ninh nhìn thấy cậu bé mang theo Đào Vân Nhi đến, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Cháu mang cô bé đến, tổng giám đốc Khoa có biết không?”

Lâm Thanh Dương lại rất thành thật: ‘Không biết ạ, cháu chưa nói với họ, thầy cũng không cần nói, cứ xem như là không biết gì hết đi.”

Cốc Nam Ninh nhíu mày: “Này thì không được”

Tập bản súng là một chuyện nguy hiểm, anh ấy sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Không được thì cũng không còn cách nào khác, cháu đã đưa em ấy đến đây rồi, em ấy đứng một bên nhìn cháu, cháu sẽ không để cho em ấy chạm vào súng đâu” Lâm Thanh Dương đảm bảo.

Cốc Nam Ninh vẫn không đồng ý, đột nhiên Đào Vân Nhi đưa bàn tay nhỏ nhắn ra kéo áo anh ấy, rụt rè mà cầu xin: “Chú à, cháu chỉ đứng một bên nhìn thôi, thật đấy, chú cứ để cho cháu ở lại đi”

Cốc Nam Ninh có thể từ chối Lâm Thanh Dương, nhưng mà đối mặt với một cô bé, bị ánh mắt tràn đầy tha thiết mà cô bé, anh ấy thực sự là không thể vô tình từ chối tiếp được.

“Lúc cậu bé bản súng, thì cháu phải đứng trong phạm vi an toàn, không được lại gần cậu bé.”

Cuối cùng anh ấy vẫn chấp nhận.

“Vâng, cháu biết rồi!” Trên mặt Đào Vân Nhi lộ ra một nụ cười vui vẻ.

“Vân Nhi, đi với anh.” Lâm Thanh Dương lập tức cầm lấy tay cô bé, đưa cô bé đi về phía trước chỗ luyện súng.

“Em xem, những hồng tâm này đều là anh bắn trúng đấy, giờ mặc dù anh bản súng không bằng thầy, nhưng cũng tính là không tôi” Lâm Thanh Dương rất tự tin.

Khuôn mặt Đào Vân Nhi tràn đầy súng bái mà nhìn cậu bé: “Oa, vậy thì anh nhanh bản hai phát cho em xem đi”

“Cô Vân Nhị, mời cháu đến đứng ở chỗ chú”“

Cốc Nam Ninh không dám sơ xuất.

“Ồ, được thôi” Đào Vân Nhi vẫn rất nghe lời.

Lâm Thanh Dương mặc xong đồ bảo hộ, lấy sứng mà nhắm lên hồng tâm cách đó mười mét Đoàng!

Sau khi tiếng súng vang lên, trúng ngay hồng tâm!

“Anh Thanh Dương, anh bắn trúng rồi, anh giỏi quát” Đào Vân Nhi lại không hề sợ hãi, còn vô cùng hưng phấn mà vỗ tay.

“Xem thấy chưa, anh đã nói là anh bản súng không tồi rồi mà” Lâm Thanh Dương quay đầu cười với bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã không còn nét ngây thơ của trẻ con, mà có đường nét tuấn tú rồi.

‘Sau đó Lâm Thanh Dương lại bản thêm mấy phát trúng hồng tâm, cậu bé rất tự tin vào kỹ thuật bần súng của mình.

Lúc đầu khi Cốc Nam Ninh dạy cậu bé cũng không ngờ là cậu bé lại có thiên phú như vậy, còn chưa dạy được lâu, cậu bé đã có thể bản trúng hồng tâm rồi.

Dù sao cũng được di truyền gen của Hà Tuấn Khoa, cho là hổ thì không sinh ra con là chó được.

Lâm Thanh Dương luyện được một lát thì đặt súng xuống nghỉ ngơi, bình thường Đào Vân Nhi có vẻ là một cô bé ngoan ngoãn, nhưng hôm nay cô bé lại rất hứng thú với khẩu súng đó, cũng muốn bắn súng vào hồng tâm, nhưng mà có Cốc.

Nam Ninh ở bên cạnh, cô bé không thể làm chuyện đó được.

“Thanh Dương, hóa ra là mấy đứa đang ở đây!” Một âm thanh dịu dàng của nữ truyền đến.

“Cô Tịnh, cô đến rồi” Lâm Thanh Dương nhanh chóng chạy đến chào đón.

Cốc Nam Ninh nhìn thấy Tạ Phương Lan, vẻ mặt liền hiện lên một tia bất ngờ, sau đó liền có chút căng thẳng, sao cô ấy lại đến đây?

“Đây là biệt thự nhà các người à? Cũng quá lớn rồi đấy?” Tạ Phương Lan không khỏi cảm thán “Đây là biệt thự của cha cháu, cháu đến đây để chơi” Lâm Thanh Dương kéo Tạ Phương Lan đến trước mặt Cốc Nam Ninh, cười hi hi mà nói: “Thầy Cốc Nam Ninh, Cô Tạ Phương Lan nói lân trước thầy vì cứu cô ấy mà liều mạng với tên bắt cóc đến nỗi bị thương, nên cố ý làm canh gà để tặng”

Cốc Nam Ninh liền lườm Lâm Thanh Dương một cái, hóa ra là đứa nhóc này nói với Tạ Phương Lan là anh ấy ở đây.

Tay Tạ Phương Lan mang theo một hộp giữ nhiệt, xem ra trong đó là canh gà.

“Vết thương của anh khỏi chưa?” Tạ Phương Lan nhìn về phía cánh tay của anh ấy.

“Khỏi rồi, cảm ơn đã quan tâm.’ Cốc Nam Ninh không quen bị người khác quan tâm như vậy.

Khóe miệng Tạ Phương Lan vẽ nên một đường cong dịu dàng: “Lúc anh bị thương đã chảy không ít máu, vì vậy tôi đặc biệt hầm canh gà đưa đến, anh uống chút đi”

Từ trước đến nay sức khỏe của Cốc Nam Ninh rất khỏe mạnh, anh ấy cũng không cho rằng mình phải uống canh gà gì, nhưng mà trực tiếp từ chối cô ấy thì hình như không tốt lắm.

Lâm Thanh Dương nhìn thấy anh ấy và Tạ Phương Lan căng thẳng như vậy, không nhịn được mà đẩy anh ấy: “Thầy Cốc Nam Ninh, thầy uống chút đi mà, đừng có phụ tấm lòng của cô Tỉnh chứ.”

Mặt Cốc Nam Ninh đầy căng thẳng, khó lắm mới phun ra được một câu: “Được th “Vậy thì thầy còn không chịu đưa cô Tính vào trong phòng ngồi đi” Lâm Thanh Dương lại nhắc nhở anh ấy.

Cốc Nam Ninh không yên tâm mà nhìn cậu bé và Đào Vân Nhi, dặn dò: “Cháu đừng có để cô Vân Nhi đến gần chỗ đó..”

‘Ây da, cháu biết rồi mà, sao thầy lại dong dài thế, nhanh đưa người ta vào đi” Lâm Thanh Dương đuổi anh ấy đi Tạ Phương Lan cười mà hỏi Lâm Thanh Dương: “Hai đứa có muốn uống ít canh gà không?”

“Không đâu, đây là cô làm cho thầy Cốc Nam Ninh, trẻ con bọn cháu không cần tẩm bổ đâu”

Lâm Thanh Dương cũng tính là từ chối một cách khách khí.

“Vậy thì chúng ta đi thôi” Tạ Phương Lan đưa tay ra kéo cánh tay Cốc Nam Ninh.

Bàn tay mềm mại của người phụ nữ chạm vào cơ bắp răn chắc của anh ấy, anh ấy cảm giác như là điện giật vậy, nhanh chóng rụt tay về, còn căng thẳng hơn cá lúc nấy: “Gô..

Tạ Phương Lan nhìn thấy anh ấy như vậy liền cảm giác rất đáng yêu, xem ra Lâm Thanh Dương nói không sai, từ trước đến giờ anh ấy không có bạn gái dì, bên canh chẳng có người phụ nữ nào, nếu không thì anh ấy sẽ không căng thẳng như vậy Khó lắm mới dỗ được thầy Cốc Nam Ninh và cô Tịnh rời đi, Lâm Thanh Dương lập tức quay đầu lại nói với Đào Vân Nhi: “Không phải là em nói rất muốn chạm vào súng sao?”

Đào Vân Nhi gật đầu, cô bé thực sự rất muốn “Giờ chính là cơ hội đấy” Lâm Thanh Dương kéo cô bé đi đến bên chỗ tập bản, đặt khẩu súng mình vừa dùng đế luyện bắn vào trong tay cô bé.

Bàn tay nhỏ của Đài Vân Nhi khế run, nhưng vẫn cầm chặt khẩu súng, nhịp tim bất giác mà tăng lên rất nhiều, thần kinh đều căng thẳng lên.

Khẩu súng này ngầu thật đấy.

“Vân Nhi, em có muốn đến bắn một phát không?” Lâm Thanh Dương nhìn ra được cô bé rất thích súng.

“Em có thể sao?” Cô bé có chút do dự, dù sao vừa nấy cũng đồng ý với chú Cốc Nam Ninh là không đến gần chỗ này rồi “Thừa lúc giờ thầy của anh không ở đây, anh có thể dạy cho em bản một phát” Lâm Thanh Dương cũng thật sự rất to gan, đưa cô bé đến chỗ bản súng.

“Em xem, nâng súng trong tay nhảm thẳng vào hồng tâm, sau đó bóp có… Lâm Thanh Dương cầm lấy bàn tay đang cầm súng của cô bé, giải thích bên tai cô bé.

“Biết chưa?” Cậu bé hỏi.

Đào Vân Nhi gật đầu: “Biết rồi”

“Được, vậy thì em tự bản một phát đi” Lâm Thanh Dương vô cùng tự tin với năng lực của cô bé.

Đào Vân Nhi nắm chặt khẩu súng, không biết †ại sao càng ngày nhịp tim lại càng nhanh, nhanh đến nỗi hô hấp của cô bé cũng có chút hổn hển.

Mặc dù đã xử lý được gần hết vấn đề tim của cô bé, nhưng mà vẫn có thể tái bệnh, nhất là gặp chuyện căng thẳng, kích thích…

Lâm Thanh Dương nhận thấy được sự khác lạ của cô bé, đang định lên trước để hỏi có chuyện dì Cạch một tiếng, cô bé bắn súng.

“A.. Ngay sau đó một tiếng kinh hãi vang lên.

“Vân Nhi!” Sắc mặt Lâm Thanh Dương liền thay đổi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi