TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 56: Hai chiếc đụng vào nhau

*Chú, bữa trưa này của chú là đầu bếp ở nhà làm phải không? Thật là thơm, cháu còn chưa ăn trưa, chú không ngại cho cháu một chén cơm chứ?” Hắn ta vừa nói vừa ngồi xuống Hà Tuấn Khoa cất giọng lãnh đạm: “Muốn ăn thì về nhà mình ăn” Từ chối thẳng thừng.

Động tác của Hà Tùng Nhân ngừng một lát, hẳn ta bĩu môi một cái: “Được rồi, cháu không quấy rầy hai người, cháu một mình cô đơn, ăn ở ngoài thì tốt hơn.”

Trước khi rời đi hẳn ta còn thầm trừng mắt nhìn Lâm Hương Giang một cái, nhưng mà đối phương lại không nhìn hẳn ta dù chỉ một cái, cô còn hết sức hưởng thụ bữa trưa cùng chú nhỏ của hăn ta.

Hãn ta nuốt cơn giận kia xuống, xoay người bước nhanh rời đi, giây phút đóng cửa phòng làm việc lại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Lâm Hương Giang vốn dĩ còn có khẩu vị, nhưng chẳng biết tại sao sau khi Hà Tùng Nhân tới, cô không muốn ăn nữa, thế là chưa ăn bao nhiêu đã để đũa xuống: “Tôi ăn no rồi, anh từ từ ăn”

Hà Tuấn Khoa thấy cô gần như không động đến một phần cơm kia, thức ăn cũng ăn không bao nhiêu, nhíu mày nói: “Em giỡn mặt với tôi sao? Hay là sợ tôi không nuôi nổi em, tiết kiệm đồ ăn cho tôi?”

“thật sự no rồi” Lâm Hương Giang bĩu môi một cái, sức ăn của cô vốn dĩ không nhiều.

“Ăn cơm cho tôi, thức ăn cũng phải ăn một nửa” Hắn nhất quyết ra lệnh, nhìn vóc người khô đét như tấm ván kia của cô, không ăn nhiều chút sao được?

Lâm Hương Giang không nói nổi, hắn có phải đã quản quá rộng rồi hay không? Cô ăn một bữa cơm cũng không được tự do làm theo ý mình sao?

Thấy cô bất động, mặt còn đầy vẻ chống đối, người đàn ông híp mắt lại: “Hay là em muốn tôi đút cho ăn?”

Lâm Hương Giang hô hấp cứng lại, cùng người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, hắn đút nàng?

Vừa nghĩ tới tổng giám đốc cao cao tại thượng tự tay đút cô ăn cơm, da đầu cô tê dại một trận, cuối cùng cô vẫn lựa chọn ngoan ngoãn cầm đũa lên, vội vàng xua tay: “Không cần không cần, tự tôi…”

Ăn một bữa cơm mà thôi, có cần phải đáng sợ như vậy hay không.

Dưới sự đốc thúc của hắn, cô ăn xong phần cơm của mình, thức ăn cũng ăn không ít, thật sự là cố gắng lắm rồi.

Lâm Hương Giang sờ bụng mình, nghĩ đến hắn nói sau này mỗi bữa trưa đều phải tới ăn cùng hắn thì cô lại có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Ăn cơm xong, cô cẩn thận ra khỏi phòng tống giám đốc, rất sợ bị người nhìn thấy.

Cũng may mọi người đều đi ăn cơm cả rồi nên không ai chú ý tới cô.

Hà Tuấn Khoa nhìn dáng vẻ có tật giật mình của cô lúc rời đi, đáy mắt hiện lên vẻ hứng thú.

Trên đường Lâm Hương Giang trở về phòng làm việc đụng phải Phan Thanh Y đến tìm Hà Tùng Nhân, trực giác nói cho cô biết, bây giờ cô không nên gặp Phan Thanh Y, cô sợ mình không khống chế được suy nghĩ trong lòng, xảy ra mâu thuẫn với Phan Thanh Y nữa Cô làm bộ như không thấy, bước nhanh rời đi, nhưng Phan Thanh Y lại chủ động cản cô lại, lên tiếng bằng giọng điệu vô cùng châm chọc: “Thím nhỏ, sao thấy tôi lại đi vội vậy?”

“Tôi không muốn nghe cô nói nhảm”’ Lâm Hương Giang lại không chút khách sáo đáp lời Đáy mắt Phan Thanh Y chợt lóe lên vẻ tà ác, cô ta cười lạnh: “Kêu cô một tiếng thím nhỏ, cô thật sự cho mình là vợ giám đốc hay sao? Công ty này từ trên xuống dưới cũng không ai biết cô là bà Tuấn Khoa, tôi thấy Hà Tuấn Khoa đối xử với cô cũng không ra gì cả.”

‘Vẻ mặt Lâm Hương Giang không thay đổi, vẫn lạnh lùng nói: “Chuyện này có liên quan đến cô hay sao?” Nói xong, cô muốn cất bước rời đi.

Nhưng mà Phan Thanh Y lại tiếp tục cản cô lại: “Lâm Hương Giang, không phải cô nói cô trở lại là vì người ba đã chết của cô hay sao?”

Ánh mắt Lâm Hương Giang lập tức cứng lại: “Cô muốn nói cái gì?”

Phan Thanh Y cười một cái: “Nếu như tôi nói cái chết của ba cô có liên quan sơ sơ đến Tùng Nhân thì cô có tin không?”

*Có ý gì?” Ánh mắt Lâm Hương Giang lập tức trở nên sắc bén ngay lập tức, nhìn chäm chăm cô ta.

Phan Thanh Y thưởng thức bộ móng tay mới làm, lơ đãng nói: “Cô cũng không suy nghĩ một chút, ba cô ở bệnh viện chữa trị tốt rồi, sao đột nhiên lại phát bệnh? Có phải… do thuốc mà bác sĩ đã chữa trị cho ông ta hay không?”

Cả người Lâm Hương Giang chấn động: “Cô nói gì? Lặp lại lần nữa!”

Phan Thanh Y cố ý nói được một nửa thì dừng lại, chuyển sang chuyện khách: “Tùng Nhân còn đang chờ tôi, thời gian của tôi quý báu, không rảnh nói chuyện phiếm với cô” Nói xong cô ta xoay người rời đi.

Lâm Hương Giang đâu chịu để cho cô ta đi như vậy, bắt cô ta lại: “Cô nói tiếp!”

Phan Thanh Y không nhịn được nhíu mày lại: “Những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, buông tay ra, đừng động vào tôi!”

Lâm Hương Giang giữ chặt cô ta không buông, nếu cô ta không nói rõ thì không đi được, nhưng mà đồng nghiệp Tiểu Lý lại xuất hiện vào lúc này: “Lâm Hương Giang, tôi tìm cô một lúc lâu rồi, thì ra cô ở đây”

Lâm Hương Giang nhất thời phân tâm, Phan Thanh Y hất tay cô ra, trợn mắt nhìn cô rồi hừ lạnh một tiếng: “Tôi khuyên cô nên an phận một chút, nếu không tôi bảo Tùng nhân để làm đó.’ Nói phân cho cô nhiều công xong cô ta vênh váo hống hách sải bước đi Lâm Hương Giang không ngăn cản Phan Thanh Y nữa, cô biết Phan Thanh Y sẽ không nói chuyện của ba cô nữa, cô ta chính là cố ý khơi gợi sự chú ý của cô mà thôi!

Tiểu Lý thông báo cho cô, trưởng phòng bảo cô mang bản thiết kế đến khu vực thi công dự án cho người phụ trách xem qua.

Lâm Hương Giang đè nghỉ ngờ xuống lòng, chỉ có thể đi làm việc trước.

Cô đi ra khỏi công ty, lái xe đến khu vực thi công dự án, chẳng qua là vừa nghĩ tới lời Phan Thanh Y mới vừa nói, lòng cô liền không có cách nào bình tĩnh được.

Trong đầu nhớ tới lần cuối cùng cô gặp ba, cô mặc áo cưới nói với ông, cô phải lập gia đình rồi.

Lúc ấy ba còn rất khỏe mạnh, còn chúc  phúc cho cô và Hà Tùng Nhân..

Hôm nay nhớ tới, tất cả những chuyện này chính là một câu chuyện cười.

Phan Thanh Y nói thuốc chữa trị cho ba cô có vấn đề? Sẽ là vấn đề gì?

Có lẽ bác sĩ chính của ba biết chuyện gì nhưng mỗi lần cô nhắc tới bệnh của ba với bác sĩ Minh, ông ta liền tránh đi không nói.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy kỳ hoặc, suy nghĩ càng thêm hỗn loạn, hoàn toàn quên mình còn đang lái xe, quên nhìn đường xá.

Cô không biết mình lái tới nơi nào, lúc đang cua xe thì một chiếc xe từ phía đối diện cô đâm tới!

Tiếng thăng xe gấp chói tai vang lên trên đường xe chạy!

Khi Lâm Hương Giang nhìn thấy chiếc xe kia muốn đâm tới, giây phút ấy cô cực kỳ sợ hãi, đầu óc trống rỗng, trong lúc tay chân luống cuống đã làm rối loạn tay lái!

Rầm!

Sau một tiếng vang thật lớn, hai chiếc xe đụng vào nhau!

Xe của Lâm Hương Giang trực tiếp xông về phía trước, va chạm vào một bồn hoa, mà chiếc xe kia lại đâm vào đuôi xe của cô.

Đầu cô đập vào tay lái một cái, cũng may túi hơi an toàn đã bảo vệ cô, cô không bị thương tích gì nhưng sợ hãi đến mức chân mềm nhũn.

Cô mất một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn lại được, cho đến khi có người tới gõ kính xe của cô.

Là người bước xuống từ chiếc xe đâm vào đuôi xe của cô.

Tay chân Lâm Hương Giang phát run, cô lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa xuống xe.

Gõ kính xe cô là một người phụ nữ, mặc bộ trang phục giám đốc chuyên nghiệp, cô vừa xuống xe, đối phương liền quắc mắt tức giận: “Cô lái xe kiểu gì thế? Không muốn sống nữa hả? Cô muốn chết thì cũng đừng hại người khác!”

Lâm Hương Giang cũng không biết chuyện gì, vừa rồi trong đầu cô đều nghĩ đến chuyện ba cô bị hại chết, cho đến khi cô sắp đụng xe mới tỉnh táo lại.

“Tôi… Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý” Suy nghĩ trong đầu cô còn rất loạn, theo bản năng nói xin lỗi trước.

“Không phải cố ý? Cô nhìn xem, xe cũng đụng thành thế này mà cô còn nói không phải cố ý?” Người phụ nữ không ngừng mắng Lâm Hương Giang.

Lâm Hương Giang quay đầu, thấy tình trạng bi thảm của hai chiếc xe sau khi đâm vào nhau, cả người cô chấn động một cái, bây giờ cô mới bắt đầu sợ, nếu như mới vừa rồi cô không đánh tay lái thì chỉ sợ rằng bây giờ cô đã bị đâm chết rồi!

Thấy sắc mặt cô trắng bệch nói không ra lời, đối phương lại trách mắng: “Rốt cuộc cô có biết lái xe không? Nếu không biết lái thì cô đừng…

*Ngọc Hiền” Một tiếng nói ngầm chứa sự uy nghiêm từ bên trong xe kia truyền tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi