TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 563: Sao lại có thể ra tay với phụ nữ

Dựa theo ý của bác sĩ, Lâm Hương Giang ở lại bệnh viện , cô vẫn luôn ôm đứa nhỏ này thật cẩn thận từng li từng tí, mỗi ngày đều đang âm thầm cầu nguyện, con trai mình có thể ra đời khỏe mạnh .

Không ngờ rẵng tới nay đã bảy tháng rồi, lại phát hiện đứa bé này có vấn đề.

Bác sĩ nói mỗi ngày đều phải quan sát, một khi phát hiện không ổn phải lập tức làm phẫu thuật cho cô , để cho đứa bé được ra đời trước thời gian sinh ra Trong phòng bệnh, Lâm Hương Giang vốn không ngừng yếu đuối lúc này càng không cách nào ổn định được, bác sĩ kê cho cô thuốc dưỡng thai, để cho cô từ từ nghỉ ngơi Hà Tuấn Khoa ngồi bên cạnh, bàn tay to nằm chặt lấy tay cô, hẳn có thể cảm nhận được tâm trạng cô giờ phút này tệ như thế nào “Không cần nghĩ quá nhiều, bác sĩ nói rồi, em hiện tại quan trọng nhất chính là giữ cho tâm trạng ổn định, em phải có niềm tin với đứa bé” Hắn cố gắng an ủi cảm xúc của cô.

“Những lời anh nói tôi đều hiểu, tôi cũng muốn làm như vậy, nhưng tôi thật sự không có cách nào khống chị Tôi vừa nghĩ đến đứa bé có khả năng xảy ra vấn đề, có lẽ nếu tôi không còn đứa nhỏ này, tôi…… Tôi liền…… Cô nói không nổi nữa, trong lòng thật sự rất khổ SỞ.

Ngoài miệng Hà Tuấn Khoa nói an ủi cô, kỳ thật trong lòng hắn cũng rất không vui, đặc.

biệt là nhìn thấy dáng vẻ này của cô, hắn càng đau lòng.

“Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, nếu…..

Cuối cùng chúng ta đều không có cách nào giữ được thẳng bé, chỉ có thể nói chúng ta không có duyên phận với đứa bé này” hắn có chút hối hận lúc trước muốn cô nghe lời bác sĩ giữ lại đứa bé này.

Nếu là bởi vì đứa nhỏ này tạo thành cho cô vết thương rất lớn, hắn tuyệt đối không thể tha thứ cho bản thân mình.

Lâm Hương Giang nghe xong lời hắn nói, nước mắt lại không kìm được rơi xuống, đứa bé còn ở trong bụng cô, thân là người mẹ, cô tất nhiên có tình cảm với đứa con này, không thể nói không còn con là không còn.

Hà Tuấn Khoa nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, trong lòng hung hăng , ôm cô vào trong lòng ngực, giọng nói khàn khàn trâm thấp nói: “Em trách tôi đi, có bất kì cảm xúc gì đều trút lên người tôi”

Lâm Hương Giang trực tiếp ở trong lồng ngực anh khóc nức nở, cô tưởng rằng bản thân mình cũng đã đủ kiên cường, lại không ngờ rằng đối mặt với vấn đề đứa bé, cô vẫn rất yếu đuối.

Hà Tuấn Khoa chỉ có thể ôm chặt cô, nói với cô, anh là chỗ dựa của cô, bất luận là vấn đề gì bọn họ đều cùng nhau đối mặt.

Lâm Hương Giang ở bệnh viện ở ba ngày, mỗi ngày sớm hay tối bác sĩ kiểm tra cho cô, tình hình hiện tại còn coi là ổn định, nhưng vẫn phải cẩn thận.

Hà Tuấn Khoa mấy ngày này vẫn luôn ở bên cạnh cô, nhưng hôm nay trong công ty thật sự là có việc gấp phải xử lý, hắn nhờ y tá chăm sóc cô cẩn thận, đồng thời cũng để Cốc Nam Ninh qua đây chăm sóc cô mới rời đi.

Tâm trạng của Lâm Hương Giang đã bình tĩnh rất nhiều, thật ra là giải toả đầy óc, không dám tiếp tục nghĩ về bất kì chuyện gì của đứa bé.

Cốc Nam Ninh vốn không nói nhiều, lẳng lặng ở bên cạnh chăm sóc cô.

Hà Hàm Bội đột nhiên mang theo một đám người tiến vào, Cốc Nam Ninh lập tức đứng dậy ngăn bọn họ lại.

“Ai cho phép các người tiến vào? Hiện tại mợ chủ cần phải tĩnh dưỡng, các ngươi lập tức ra ngoài cho tôi !” Cốc Nam Ninh mặt không biểu cảm lên tiếng.

Hà Hàm Bội không biết từ đâu biết được tình hình của Lâm Hương Giang, hùng hổ dẫn người tới, nói với cô: “Lâm Hương Giang, ngay từ đầu tôi đã từng cảnh cáo cô không thể giữ lại đứa nhỏ này, cô cố tình không nghe, hiện tại xảy ra vấn đề rồi nhỉ? Tôi không cho phép nhà họ cận xuất hiện đứa bé có vấn đề , cô nhân lúc hiện tại nhanh chóng đem bỏ đứa bé này đi , đối với cô đối với nó đều tốt!”

Chị ta mang nhiều người tới như vậy chính là vì ép Lâm Hương Giang đem đứa bé bỏ đi!

Mấy ngày này nằm viện, Lâm Hương Giang nghĩ bác sĩ chưa nói đứa bé không thể giữ lại, cô nhất định bảo vệ đứa bé, cho đến khi sinh đứa bé ra.

Không ai có thể đối với đứa con của cô như vậy, cô sẽ liều mạng bảo vệ đứa con của cô.

Cô lạnh lùng nhìn Hà Hàm Bội, thầm nghĩ hôm nay Hà Tuấn Khoa đột nhiên có việc gấp phải đi xử lý, nên không phải là Hà Hàm Bội sắp xếp chứ?

“Con của tôi còn không tới phiên chị quyết định chuyện sống chết của nó , chị mang theo nhiều người tới như vậy đe dọa tôi sao?” Lâm Hương Giang lạnh lùng nói.

“Tôi không phải đe dọa cô, mà là tới giúp cô giải quyết vấn đề” Hà Hàm Bội dứt lời trực tiếp nói với người phía sau: “Qua đó mang hịô ta đi”

“Chị Bội, chị muốn làm gì?” Ánh mắt Lâm Hương Giang xa xầm xuống.

“Chẳng phải tôi đã nói rất rõ ràng sao?

Giúp cô giải quyết vấn đề trong bụng”

Lâm Hương Giang nghe đã hiểu rồi, chị ta muốn cưỡng chế làm phẫu thuật cho cô, đem bỏ đứa bé đi! Khó trách chị ta còn mang theo một số nhân viên y tế qua đây!

“Cốc Nam Ninh, đừng để cho bọn họ tới gần tôi” Lâm Hương Giang đã không còn gì để nói với Hà Hàm Bội độc ác.

Hà Hàm Bội lại không đoán được Cốc Nam Ninh đang ở đây, nhưng chị ta không lo lẳng, cười khinh miệt: “Tôi biết kỹ thuật bản súng của anh lợi hại, vậy thì sao? Tôi không tin anh có thể ra tay với phụ nữ” Huống chỉ nơi này là bệnh viện, anh ấy dám tùy tiện nổ súng sao?

Hà Hàm Bội vung tay lên, ý bảo nữ y tá qua đó: “Các người mang người đi cho tôi.”

Những y tá này Lâm Hương Giang chưa từng gặp, có lẽ là người mà Hà Hàm Bội thu mua.

Cốc Nam Ninh kéo ghế dựa ngồi xuống, đồng thời cản ở phía trước giường bệnh, tư thế kia chính là không cho phép bất kì kẻ nào tới gần.

Nữ y tá không biết anh ấy lợi hại như thế nào, căn bản không để anh ấy vào mắt, trực tiếp đi qua *A….” Một nữ y tá đi đến phía trước bị Cốc.

Nam Ninh vướng ngã trên mặt đất.

Hà Hàm Bội thấy thế, ánh mắt lạnh lùng: “Những người khác còn thất thần ra làm gì, toàn bộ lên cho tôi,ai cản đường đánh hắn cho tôi.

Đàn ông đánh phụ nữ sẽ bị mắng tra nam, phụ nữ đánh đàn không phải chuyện như vậy, cho nên đám nữ y tá ở phía sau tất cả đều xuống tay với Cốc Nam Ninh .

Lâm Hương Giang thấy thế không khỏi lo lắng thay anh ấy, chắc anh ấy không phải sẽ bị một đám phụ nữ ức hiếp chứ?

Cô đang muốn đứng dậy ngăn lại, nhưng cô rõ ràng là lo lắng thừa, Cốc Nam Ninh là người vệ sĩ lợi hại nhất bên cạnh Hà Tuấn Khoa, ngoại trừ anh ấy dùng súng lợi hại ra, thân thủ cũng rất tuyệt vời , đương nhiên, đầu óc anh ấy a cũng không ngu ngốc.

Khi những nữ hộ sĩ đó đều vây lại đây, anh ấy nằm thân ghế dựa quét một vòng về phía người đi tới, sức lực của anh ấy rất lớn, những nữ hộ sĩ đó toàn bộ bị ghế dựa chạm vào, có người còn bị đâm té ngã trên mặt đất.

Còn có người không phục muốn tiếp tục xuống tay với anh ấy, anh ấytrực tiếp dùng ghế dựa đánh vào người , lúc đó ai cũng không có cách nào tới gần.

“Cốc Nam Ninh, sao anh có thể xuống tay với phụ nữ?” Hà Hàm Bội tức giận nói.

“Cô lầm rồi, người đánh bọn họ chính là ghế dựa không phải tôi” Anh ấy thế nhưng lại có thể nghiêm trang nói ra lời này.

“Anh…..” Hà Hàm Bội bội phục lời nguy biện anh ấy nói ra, chị ta cười lạnh một tiếng “Tôi đích thân dẫn người qua đó, nếu như anh dám xuống tay với tôi, sao anh có thể nói lời cảm ơn với Tuấn Khoa!”

Lần này, Hà Hàm Bội muốn đích thân qua đó mang Lâm Hương Giang đi, chị ta cho rằng Cốc Nam Ninh không dám động thủ với chị ta.

Nhưng chị ta vẫn là sai rồi, chị ta mới tới gần đã bị Cốc Nam Ninh duỗi tay ngăn lại Chị ta liếc mắt miệt thị nhìn Cốc Nam Ninh, muốn đấy tay anh ấy ra, ai ngờ anh ấy trực tiếp dùng sức đẩy chị ta ngã trên mặt đất!

Sắc mặt Hà Hàm Bội chợt thay đổi, trước nay không ai dám ra tay với chị ta, anh ta là thứ gì, cư nhiên dám đấy chị ta?

“Anh không muốn sống nữa sao? Dám đẩy tôi sao?” Chị ta lạnh lùng nổi giận nói.

“Hiện tại tôi là vệ sĩ bảo vệ phu nhân, cô ấy nói không cho phép bất kì kẻ nào tới gần cô ấy, tôi chỉ là đang chấp hành mệnh lệnh của cô ấy” Cốc Nam Ninh nói đâu ra đấy.

Hà Hàm Bội nghe vậy không khỏi kinh ngạc, tiếp đó cười lạnh: “Nói như vậy là Tuấn Khoa đã đem anh cho Lâm Hương Giang!”

Lâm Hương Giang mới trở nên an tâm , có Cốc Nam Ninh ở đây, Hà Hàm Bội đừng nghĩ làm chuyện gì xấu, chỉ là đột nhiên sao cô lại cảm thấy bụng có chút đau……

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi