TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 577: Đế quốc Quang Vinh

Trước khi anh kịp suy nghĩ về điều đó, một dòng chữ khác xuất hiện trên máy tính: Tôi đã hợp tác với người của đế quốc Quang Vinh, tôi muốn cả nhà họ Hà các người còn có đứa con gái của anh toàn bộ đều tuần táng theo nhà họ Sở!

Biểu cảm của Hà Tuấn Khoa thậm chí còn đóng băng hơn trước, Jess lại còn tìm người của đế quốc Quang Vinh nhờ giúp đỡ!

Chẳng trách anh ta lại tự tin đến vậy!

Cho nên hôm trước anh suýt chút nữa bị xe tông chết, cũng là do .Jess sắp đặt!

“Đế quốc Quang Vinh? Đó là tổ chức ngầm giết cả người thiện và ác trên toàn quốc tế sao? Nghe nói nếu như trở thành con mồi của đế quốc Quang Vinh, không ai có thể sống sót, thậm trí kết cục còn rất bi thảm … “Dung Tuấn Bắc đã nghe nói về tổ chức này trước đây, nhưng chưa thực sự hiếu về nó.

Hà Tuấn Khoa mím môi, vẻ mặt uy nghiêm đủ cho thấy anh đã biết đế quốc Quang Vinh này đáng sợ đến mức nào.

“Tổng giám đốc Khoa, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Dung Tuấn Bắc căng thẳng.

Hà Tuấn Khoa nheo mắt nói: “Nếu như anh ta đã làm rõ việc muốn tấn công tôi, vậy thì tôi cũng không có gì phải băn khoăn cả, cứ đợi tiếp chiêu đi”

“Nhưng chúng ta không hiểu gì về đế quốc Quang Vinh đó…”

“Vậy thì đi điều tra cho tôi, thu thập tất cả thông tin có thể tìm thấy cho tôi” Một tia sáng khát máu lóe lên trong đôi mắt đại bàng của anh.

Anh từ trước đến nay không phải là người sợ nguy hiểm, huống hồ anh còn là người từng chết một lần, bất kế đế quốc Quang Vinh này kinh khủng cỡ nào, anh cũng muốn thử xem Sao.

“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay bây gi “Dung Tuấn Bắc nhận lệnh,thông báo cho Cốc Nam Ninh, tiếp theo đây phải bảo vệ ông chủ của bọn họ mọi lúc mọi nơi.

Hà Tuấn Khoa vẫn đi làm và tan sở như thường lệ, anh biết rất rõ nơi ở của Lâm Hương.

Giang, anh chỉ hy vọng răng cô sẽ không trở lại nhanh như vậy.

Cho dù là anh không muốn cô ở cùng với Phạm Tây Luân.

Tối về nhà họ Hà, anh sẽ ra biệt thự bên kia chơi với con gái rồi dỗ cô bé ngủ, cũng không còn cách nào khác, cô bé bây giờ nhận định anh rồi, nhất định phải là anh bế mới ngủ.

Nguyệt Hương cũng không phải là rất ngốc, cô ta nghe ra được sự nguy hiểm: “Có phải là người đâm xe vào chúng ta lần trước muốn làm gì không?”

“Cô không cần hỏi quá nhiều, chỉ cần nhớ không được dẫn theo đứa trẻ ra ngoài.”

“Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ không bao giờ ra ngoài mà không có sự cho phép của anh”

Nguyệt Hương đương nhiên là nghe lời anh.

Nhìn thấy anh ôm con gái ngủ, Nguyệt Hương cảm thấy họ ngày càng giống một gia đình ba người.

Sau khi Lâm Hương Giang cùng Phạm Tây Luân tổ chức đám tang cho mẹ anh ta, sau đó cô đã phát triển thành công một loại nước hoa mới với anh ta.

“Quá tốt rồi, cuối cùng cũng đã thành công!” Lâm Hương Giang rất hưng phấn reo hò.

“Cảm ơn sự giúp đỡ của cô lần này” Phạm Tây Luân cũng rất vui.

“Nói giúp không giúp cái gì chứ, quá xa lạ rồi” Hơn nữa, cô vốn dĩ cũng muốn làm cái àny “Sau bao ngày làm việc mệt mỏi, tiếp theo đây có thể thả lỏng một chút rồi, muốn đi đâu chơi, tôi đưa cô đi” Phạm Tây Luân bật cười.

Ngược lại, Lâm Hương Giang lắc đầu: “Tôi không muốn đi chơi”

“Vậy thì cô muốn như thế nào?” Anh ta làm dáng điệu muốn tiếp cô tới cùng.

Cô cười nói: “Tôi… muốn trở về-”

Lâm Hương Giang không đùa, cô chỉ muốn quay trở lại.

Khi cô ta, cô nói với Hà Tuấn Khoa là một tháng, tuy nhiên hiện tại mới chỉ có nửa tháng, nhưng cô đã cảm thấy được cảm giác nhớ nhà rị Bởi vì chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt của Phạm Tây Luân và mẹ anh ta, cô đột nhiên nhận ra rằng không có gì quan trọng hơn là trân trọng người trước mặt.

Đứa con của cô đã mất đi, cũng không thể xoay chuyển được, nếu cô tiếp tục đau buồn cũng vô ích, Hà Tuấn Khoa là người còn sống, người bạn đồng hành của cô và là người đàn ông cô yêu nhất. Làm sao cô có thể xem nhẹ anh được?

Nghĩ tới bản thân bởi vì sự xuất hiện của Nguyệt Hương và đứa con của cô ta, mà cô lại có ý nghĩ muốn từ bỏ anh, thực sự là quá ngu ngốc Anh nói không sai, đứa trẻ đó không phải là anh mui ó, Hà Hàm Bội là người đã gài bẫy anh ấy để Nguyệt Hương mang thai đứa con của anh, anh có thể giữ lại đứa trẻ, về phần Nguyệt Hương, có thể để cô ta rời đi.

Cô có thể coi đứa trẻ đó như con của mình, cùng anh nuôi nấng đứa trẻ.

Phạm Tây Luân còn muốn đợi khi công việc kết thúc sẽ cùng đi du lịch với cô, đưa cô đi tìm hương liệu càng hiếm thấy hơn nữa, hiện tại xem ra, ý nghĩ đó chỉ có thể tạm thời gác bỏ thôi.

Tại sân bay, Phạm Tây Luân tiễn Lâm Hương Giang lên máy bay.

“Tôi còn tưởng rằng em sẽ ở đây một hai tháng, không ngờ nhanh như vậy em đã muốn trở về rồi” Phạm Tây Luân tiếc nuối nói “Vốn dĩ em định ra ngoài lâu hơn một chút, nhưng bây giờ em đã nghĩ thông suốt một số.

chuyện, em nhất định phải trở về ngay” Cô không muốn Hà Tuấn Khoa hiểu lầm, cô bỏ anh và con trai mà đi, anh có lẽ rất buồn, chỉ là không nói ra thôi “Vậy được rồi, xong việc ở đây tôi sẽ tới tìm em” Phạm Tây Luân bật cười.

“Lúc nào cũng hoan nghênh” Lâm Hương Giang vẫy tay với anh †a, cầm lấy vé máy bay, rồi đi lên máy bay.

Lâm Hương Giang ngồi vào chỗ của mình, cô lần này quay lại cũng không nói với Hà Tuấn Khoa, cô muốn xuất hiện trước mặt anh một cách bí mật, làm cho anh ngạc nhiên.

Nhìn cảnh vật bên ngoài, nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên của anh, khóe miệng cô bất giác nhếch lên cười.

Chợt thấy rằng mình nhớ anh vô cùng.

Lần trước sau khi Kim Ngân khỏi bệnh, hiện tại cô bé lại đột nhiên nổi nhiều nốt đỏ, bác sĩ cho biết đó là bệnh chàm, một triệu chứng thường gặp ở trẻ sơ sinh, không cần quá lo lắng nhưng cũng không thể xem nhẹ.

Có lẽ vì cảm thấy khó chịu, Kim Ngân đã khóc rất nhiều trong những ngày này khiến Nguyệt Hương và dì Dư không thể dỗ được.

Khi Hà Tuấn Khoa quay lại ôm cô bé, cô bé mới miễn cưỡng dừng lại, ít nhất cũng không khóc nữa.

Hà Tuấn Khoa tạm thời phải làm việc ở nhà, anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì khóc và không chịu uống sữa của con gái Khi Lâm Hương Giang kéo vali xuất hiện trước cửa nhà họ Hà, người quản gia đã sửng sốt: “Cô Giang … cô đã về rồi.”

Cô tưởng rằng bản thân đột nhiên trở về dọa người quản gia, ông ta mới kinh hãi như vậy, nên cô cười nói: “Ừ, tôi về rồi, tổng giám đốc Khoa ở đâu? Anh ấy có nhà không?” Cô kéo vali bước vào trong.

Quản gia đương nhiên không dám ngăn cản cô, vô cùng lo lắng đi theo: “Tổng giám đốc Khoa… ở đó, nhưng… ” Ông ta ngừng nói, cũng không biết nên nói gì “Cô vừa mới trở về có lẽ cũng mệt, hay là về phòng nghỉ ngơi trước một chút, tôi đi thông báo cho tổng giám đốc Khoa.

Lâm Hương Giang cảm thấy kỳ lạ: “Không, nếu anh ấy ở nhà, tôi có thể gặp trực tiếp anh ấy. Anh ấy đang ở trong phòng làm việc sao?”

Dựa vào những gì cô biết về anh, anh thường sẽ xử lý mọi việc trong phòng làm việc.

“Không, tổng giám đốc Khoa không có trong phòng làm việc”

“Vậy anh ấy đang ở trong phòng ngủ? Anh ấy không khỏe sao?” Nếu không anh sẽ không vô duyên vô cớ không đến công ty.

“Không không có, tổng giám đốc Khoa không phải là không khỏe… “

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi